Sự đau khổ và sự lãng quên trong truyện "Bến thời gian
Trong truyện ngắn "Bến thời gian" của Tạ Duy Anh, câu chuyện xoay quanh mối quan hệ giữa nhân vật chính và bà Hảo, một người phụ nữ mù cả hai mắt. Nhân vật chính kể lại những kỷ niệm tuổi thơ với bà Hảo, người đã nuôi dưỡng và chăm sóc anh như con ruột. Tuy nhiên, khi lớn lên, anh và bạn thân của mình, cái Hoa, rời xa làng quê để học đại học và sống ở thành phố. Trong quá trình này, anh dần lãng quên về người phụ nữ đã từng quan tâm và yêu thương anh. Nhưng sau những vấp ngã trong cuộc sống, anh quyết định trở về làng quê năm xưa. Anh đi trên chiếc xe ngựa quen thuộc và những kỷ niệm ùa về. Khi anh gặp lại bà Hảo, người đã già đi và đang chật vật dò đường, anh không kìm được cảm xúc và khóc nức nở. Tuy nhiên, bà Hảo chỉ cười và nói rằng anh đã lớn lên và không còn quan tâm đến bà. Điều này cho thấy sự đau khổ và sự lãng quên trong cuộc sống. Bà Hảo đã dành cả đời để chăm sóc và yêu thương anh, nhưng anh lại quên mất điều đó khi bước vào cuộc sống mới. Điều này cũng cho thấy sự thay đổi của con người khi trải qua những trải nghiệm và thách thức trong cuộc sống. Tác giả thông qua câu chuyện này muốn nhắc nhở chúng ta về tình cảm và lòng biết ơn đối với những người đã quan tâm và yêu thương chúng ta. Đồng thời, nó cũng nhấn mạnh về sự quý trọng của quá khứ và những kỷ niệm tuổi thơ. Cuộc sống có thể đầy những thay đổi và vấp ngã, nhưng chúng ta không nên quên đi những người đã đồng hành và chăm sóc chúng ta trên con đường này. Với những bài học sâu sắc và cảm xúc chân thành, "Bến thời gian" là một truyện ngắn đáng đọc và suy ngẫm. Nó nhắc nhở chúng ta về tình cảm và lòng biết ơn đối với những người đã quan tâm và yêu thương chúng ta, cũng như giúp chúng ta nhìn lại quá khứ và những kỷ niệm tuổi thơ.