Trung du và miền núi: Những đặc trưng địa hình và sự phân bố
Trung du và miền núi là hai dạng địa hình chiếm phần lớn diện tích của Việt Nam. Cả hai đều có những đặc trưng riêng biệt tạo nên sự đa dạng về địa hình, khí hậu và sinh thái. Trung du, hay còn gọi là đồng bằng, là loại địa hình phổ biến nhất ở Việt Nam. Đây là khu vực có độ cao trung bình từ 0 đến 200m mực nước biển. Địa hình trung du chủ yếu là đồng bằng và đồi núi thấp, phù hợp cho việc phát triển nông nghiệp, đặc biệt là lúa nước. Hệ thống sông ngòi dày đặc giúp cung cấp nguồn nước cho nông nghiệp và sinh hoạt. Miền núi, ngược lại, là loại địa hình chiếm phần lớn diện tích phía Bắc và Tây Nguyên của Việt Nam. Miền núi có độ cao từ 200m đến trên 900m so với mực nước biển. Địa hình miền núi chủ yếu là núi non hùng vĩ, đồi núi và thung lũng sâu. Đây là khu vực có khí hậu lạnh hơn so với trung du và thích hợp cho việc phát triển du lịch, lâm nghiệp và chăn nuôi. Cả trung du và miền núi đều đóng vai trò quan trọng trong nền kinh tế và xã hội của Việt Nam. Tuy nhiên, do đặc trưng địa hình, mỗi khu vực lại có những thách thức và cơ hội riêng. Ví dụ, trung du với đất đai phù hợp cho nông nghiệp đã giúp Việt Nam trở thành một trong những nước xuất khẩu lúa gạo lớn nhất thế giới. Trong khi đó, miền núi với cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ đã thu hút nhiều du khách quốc tế và tạo ra nguồn thu từ ngành du lịch. Tóm lại, trung du và miền núi là hai dạng địa hình chính của Việt Nam, mỗi dạng đều có những đặc trưng và vai trò riêng trong sự phát triển kinh tế và xã hội của đất nước.