** Phân tích khổ thơ thứ hai bài Tràng Giang **

essays-star4(333 phiếu bầu)

** Khổ thơ thứ hai của bài thơ "Tràng Giang" của Huy Cận: > Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu, > Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều. > Nắng xuống, trời lên sâu chót vót; > Sông dài, trời rộng, bến cô liêu. tập trung khắc họa bức tranh thiên nhiên rộng lớn, hoang sơ và nỗi cô đơn, tĩnh lặng thấm đượm trong không gian ấy. Hình ảnh "cồn nhỏ, gió đìu hiu" gợi lên sự bé nhỏ, cô đơn giữa không gian bao la. Gió "đìu hiu" không chỉ là gió mà còn là tiếng thở dài của thiên nhiên, của sự cô quạnh. Câu thơ "Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều" càng nhấn mạnh sự tĩnh lặng, xa cách của không gian. Tiếng chợ chiều, âm thanh quen thuộc của cuộc sống thường nhật, giờ đây chỉ còn là tiếng vọng xa xôi, càng làm nổi bật sự cô liêu, trống trải của cảnh vật. Hai câu thơ cuối: "Nắng xuống, trời lên sâu chót vót; Sông dài, trời rộng, bến cô liêu" là sự mở rộng không gian đến mức tối đa. "Nắng xuống, trời lên" tạo nên một chiều sâu không gian kỳ vĩ, mênh mông. "Sông dài, trời rộng" là sự lặp lại, nhấn mạnh sự bao la, vô tận của thiên nhiên. Từ "cô liêu" xuất hiện lần nữa, khẳng định sự cô đơn, lẻ loi của con người trước cảnh vật hùng vĩ ấy. Bến sông – nơi giao thoa giữa đất và trời, giữa con người và thiên nhiên – lại "cô liêu", càng làm tăng thêm nỗi buồn man mác, cô đơn thấm đượm trong không gian. Tóm lại, khổ thơ thứ hai của "Tràng Giang" không chỉ vẽ nên một bức tranh thiên nhiên rộng lớn, hùng vĩ mà còn thể hiện nỗi cô đơn, tĩnh lặng sâu lắng của thi nhân trước sự bao la, vô tận của tạo hóa. Sự đối lập giữa cái nhỏ bé, cô đơn của con người và sự rộng lớn, mênh mông của thiên nhiên tạo nên một cảm giác sâu xa, gợi nhiều suy tư về thân phận con người và sự cô đơn trong cuộc sống. Cảm giác cô đơn ấy không phải là sự tuyệt vọng mà là một nỗi buồn man mác, thấm đượm, gợi lên sự chiêm nghiệm về cuộc đời.