Hồn thơ ngây thơ và khát vọng cháy bỏng trong đoạn thơ "Hồn tôi đấy" ##

essays-star4(444 phiếu bầu)

Đoạn thơ "Hồn tôi đấy" trích từ bài thơ "Hồn tôi" của tác giả Nguyễn Duy đã khắc họa một cách tinh tế và sâu sắc tâm hồn ngây thơ, hồn nhiên của tuổi thơ và khát vọng cháy bỏng của một tâm hồn yêu đời. Hình ảnh "cǎn trường nho nhỏ", "nước vôi xanh", "bờ có tươi non" gợi lên một khung cảnh làng quê thanh bình, yên ả. Cảm giác "thoảng mùi thơm", "chân đi nghe động tới hồn ngây thơ" là những rung động tinh tế, thể hiện sự nhạy cảm và hồn nhiên của tuổi thơ. Tác giả sử dụng những hình ảnh ẩn dụ "sâu rộng quá những giờ vui trước", "nhịp cười say trên nước chưa trôi" để miêu tả những kỉ niệm đẹp đẽ, những khoảnh khắc vui tươi, hồn nhiên của tuổi thơ. Hình ảnh "trưa hè thưng thấy hai tôi", "ném đầu chim chích bắt đuôi chuồn chuồn" là những hoạt động vui chơi hồn nhiên, vô tư của tuổi thơ. Câu thơ "Đời đẹp quá, tôi buồn sao kịp?" thể hiện sự yêu đời, khát vọng sống mãnh liệt của tác giả. Kết thúc đoạn thơ, tác giả khẳng định quyết tâm "sau lớn làm thơ suốt đời" như một lời nguyện ước, một khát vọng cháy bỏng của tâm hồn yêu đời, yêu thơ. Đoạn thơ "Hồn tôi đấy" là một bức tranh đẹp về tuổi thơ, về những kỉ niệm đẹp đẽ, hồn nhiên và khát vọng cháy bỏng của một tâm hồn yêu đời.