Suy nghĩ của tôi về câu chuyện "Khoáng 2 trang giấy thi" - Người ăn xin
Câu chuyện "Khoáng 2 trang giấy thi" với nhân vật chính là người ăn xin đã khiến tôi suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống và lòng nhân ái. Trong câu chuyện, tôi đã chứng kiến cảnh tượng đau lòng của một người ăn xin già lọm khọm, áo quần tả tơi thảm hại, đang cầu xin sự giúp đỡ từ người khác. Tuy tôi không có gì để cho ông lão, nhưng tôi đã nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông và nói rằng tôi không có gì để cho ông. Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra khi ông lão nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm và nở nụ cười. Ông lão nói rằng tôi đã cho ông một điều quan trọng - lòng nhân ái và sự chia sẻ. Tôi đã nhận ra rằng trong cuộc sống, không chỉ có những vật chất mà còn cả những giá trị vô hình mà chúng ta có thể cho đi. Câu chuyện này đã khiến tôi suy nghĩ về sự đau khổ và nghèo đói trong xã hội. Tại sao có những người phải sống trong cảnh nghèo khó và phải cầu xin sự giúp đỡ từ người khác? Tại sao chúng ta không thể chia sẻ những gì mình có để giúp đỡ những người khó khăn hơn? Câu chuyện này đã khơi dậy trong tôi ý thức về trách nhiệm xã hội và ý thức về sự đồng cảm và chia sẻ. Từ câu chuyện này, tôi đã học được rằng không phải chỉ có những người giàu có mới có thể giúp đỡ người khác. Dù chỉ là một chút lòng nhân ái và sự chia sẻ, chúng ta cũng có thể làm thay đổi cuộc sống của người khác. Điều quan trọng là chúng ta phải có lòng tốt và sẵn lòng giúp đỡ người khác. Với câu chuyện "Khoáng 2 trang giấy thi" và nhân vật người ăn xin, tôi đã nhận ra rằng cuộc sống không chỉ là vật chất mà còn cả những giá trị vô hình mà chúng ta có thể cho đi. Chúng ta cần có lòng nhân ái và sẵn lòng giúp đỡ người khác, dù chỉ là một chút gì đó.