Kỷ Niệm 41 Trần Khánh Dư: Những Ngày Chung Mái Trọ Xư
41 Trần Khánh Dư, ta ở, Căn nhà nhỏ, đầy ắp yêu thương Cùng nhau qua những ngày mưa gió. Đà Lạt sương rơi, đêm lạnh buốt, Ai cùng anh, ấm áp nơi này, Bữa cơm tối, đơn sơ mộc mạc, Mà tình mình, ngỡ mãi chẳng phai. Thời gian trôi, chúng ta đôi ngả, 41 giờ chỉ còn ký ức, Nhưng mỗi lần về lại nơi đây, Trái tim anh vẫn hoài kỷ niệm. Những ngày chung mái trọ xưa, 41 Trần Khánh Dư, ta ở, Căn nhà nhỏ, đầy ắp yêu thương Cùng nhau qua những ngày mưa gió. Đà Lạt sương rơi, đêm lạnh buốt, Ai cùng anh, ấm áp nơi này, Bữa cơm tối, đơn sơ mộc mạc, Mà tình mình, ngỡ mãi chẳng phai. Thời gian trôi, chúng ta đôi ngả, 41 giờ chỉ còn ký ức, Nhưng mỗi lần về lại nơi đây, Trái tim anh vẫn hoài kỷ niệm. Những ngày chung mái trọ xưa, 41 Trần Khánh Dư, ta ở, Căn nhà nhỏ, đầy ắp yêu thương Cùng nhau qua những ngày mưa gió. Đà Lạt sương rơi, đêm lạnh buốt, Ai cùng anh, ấm áp nơi này, Bữa cơm tối, đơn sơ mộc mạc, Mà tình mình, ngỡ mãi chẳng phai. Thời gian trôi, chúng ta đôi ngả, 41 giờ chỉ còn ký ức, Nhưng mỗi lần về lại nơi đây, Trái tim anh vẫn hoài kỷ niệm. Những ngày chung mái trọ xưa, 41 Trần Khánh Dư, ta ở, Căn nhà nhỏ, đầy ắp yêu thương Cùng nhau qua những ngày mưa gió. Đà Lạt sương rơi, đêm lạnh buốt, Ai cùng anh, ấm áp nơi này, Bữa cơm tối, đơn sơ mộc mạc, Mà tình mình, ngỡ mãi chẳng phai. Thời gian trôi, chúng ta đôi ngả, 41 giờ chỉ còn ký ức, Nhưng mỗi lần về lại nơi đây, Trái tim anh vẫn hoài kỷ niệm. Những ngày chung mái trọ xưa, 41 Trần Khánh Dư, ta ở, Căn nhà nhỏ, đầy ắp yêu thương Cùng nhau qua những ngày mưa gió. Đà Lạt sương rơi, đêm lạnh buốt, Ai cùng anh, ấm áp nơi này, Bữa cơm tối, đơn sơ mộc mạc, Mà tình mình, ngỡ mãi chẳng phai. Thời gian trôi, chúng ta đôi ngả, 41 giờ chỉ còn ký ức, Nhưng mỗi lần về lại nơi đây, Trái tim anh vẫn hoài kỷ niệm. Những ngày chung mái trọ xưa, 41 Trần Khánh Dư, ta ở, Căn nhà nhỏ, đầy ắp yêu thương Cùng nhau qua những ngày mưa gió. Đà Lạt sương rơi, đêm lạnh buốt, Ai cùng anh, ấm áp nơi này, Bữa cơm tối, đơn sơ mộc mạc, Mà tình mình, ngỡ mãi chẳng phai. Thời gian trôi, chúng ta đôi ngả, 41 giờ chỉ còn ký ức, Nhưng mỗi lần về lại nơi đây, Trái tim anh vẫn hoài kỷ niệm. Những ngày chung mái trọ xưa, 41 Trần Khánh Dư, ta ở, Căn nhà nhỏ, đầy ắp yêu thương Cùng nhau qua những ngày mưa gió. Đà Lạt sương rơi, đêm lạnh buốt, Ai cùng anh, ấm áp nơi này, Bữa cơm tối, đơn sơ mộc mạc, Mà tình mình, ngỡ mãi chẳng phai. Thời gian trôi, chúng ta đôi ngả, 41 giờ chỉ còn ký ức, Nhưng mỗi lần về lại nơi đây, Trái tim anh vẫn hoài kỷ niệm. Những ngày chung mái trọ xưa, 41 Trần Khánh Dư, ta ở, Căn nhà nhỏ, đầy ắp yêu thương Cùng nhau qua những ngày mưa gió. Đà Lạt sương rơi, đêm lạnh buốt, Ai cùng anh, ấm áp nơi này, Bữa cơm tối, đơn sơ mộc mạc, Mà tình mình, ngỡ mãi chẳng phai. Thời gian trôi, chúng ta đôi ngả