Nỗi lòng vội vàng trong bốn câu thơ ##
Bốn câu thơ đầu trong bài "Vội vàng" của Xuân Diệu là lời bộc bạch đầy tâm trạng của một tâm hồn yêu đời, khao khát níu giữ thời gian. Tác giả sử dụng những hình ảnh ẩn dụ độc đáo, thể hiện mong muốn "tắt nắng", "buộc gió" để giữ lại vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống. "Tắt nắng" để màu sắc không nhạt phai, "buộc gió" để hương thơm không bay đi, đó là ước muốn giữ lại vẻ đẹp tươi mới, rực rỡ của thiên nhiên, của tuổi trẻ. Hình ảnh "tắt nắng", "buộc gió" mang ý nghĩa tượng trưng sâu sắc. Nắng là biểu tượng của thời gian, của sự chảy trôi không ngừng. Gió là biểu tượng của sự thay đổi, của sự mất mát. Tác giả muốn "tắt nắng", "buộc gió" chính là muốn níu giữ thời gian, muốn giữ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ của cuộc sống. Bốn câu thơ thể hiện nỗi lòng vội vàng, khát khao sống trọn vẹn của tác giả. Xuân Diệu không muốn lãng phí bất kỳ khoảnh khắc nào, bởi thời gian trôi đi không chờ đợi ai. Nỗi lòng vội vàng ấy được thể hiện qua những động từ mạnh mẽ: "tắt", "buộc", thể hiện sự quyết tâm, khát khao mãnh liệt của tác giả. Bốn câu thơ là lời khẳng định về giá trị của hiện tại, về sự cần thiết phải sống trọn vẹn từng khoảnh khắc. Tác giả muốn nhắn nhủ đến người đọc: hãy trân trọng hiện tại, hãy sống một cách trọn vẹn, đừng để thời gian trôi đi một cách vô nghĩa.