Tính Tinh Tế Trong "Thu Vịnh" Và "Tiếng Thu
Trong hai bài thơ "Thu vịnh" và "Tiếng thu", tác giả đã sử dụng nhãn tự một cách tinh tế để thể hiện tình cảm và tâm trạng của mình. Chữ "Thu vịnh" trong bài thơ của Nguyễn Khuyến mang ý nghĩa đặc biệt, thể hiện tinh thần vịnh cảnh mùa thu qua cái nhìn tinh tế và sâu lắng. "Thu" gợi lên hình ảnh mùa thu với vẻ đẹp tĩnh lặng, trong trẻo của thiên nhiên làng quê Việt Nam, còn "vịnh" là cách tác giả ngâm nga, chiêm nghiệm trước cảnh vật ấy. Qua từ "vịnh", ta cảm nhận được sự trầm tư, hoài niệm của Nguyễn Khuyến trước sự đổi thay của đất trời và lòng người. Nỗi buồn và sự cô tịch của mùa thu hiện lên thật thanh thoát và tinh tế trong từng câu chữ. Chữ "Tiếng thu" trong bài thơ của Lưu Trọng Lư không chỉ là âm thanh của mùa thu, mà còn là tiếng vọng của cảm xúc và tâm hồn. "Tiếng" gợi ra sự hiện diện mơ hồ nhưng ám ảnh, có thể là tiếng gió, tiếng lá rơi hay tiếng bước chân của con nai vàng. Tuy nhiên, nó còn là tiếng lòng man mác, cô đơn, thể hiện sự cảm nhận sâu sắc về thời gian và sự tàn phai. "Tiếng thu" vì thế không chỉ vẽ ra cảnh thu, mà còn khắc họa nỗi buồn, sự hoài niệm và tinh tế trong tâm trạng con người. Nhãn tự trong hai bài thơ này được sử dụng một cách tinh tế để thể hiện tình cảm và tâm trạng của tác giả. Qua đó, chúng ta có thể cảm nhận được sự trầm tư, hoài niệm và nỗi buồn của họ trước sự đổi thay của đất trời và lòng người.