Nghệ thuật tự sự trong "Tôi đi học" - Thanh Tịnh: Một bức tranh tinh tế về tâm hồn tuổi thơ ##
Truyện ngắn "Tôi đi học" của Thanh Tịnh là một tác phẩm kinh điển, ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc bởi vẻ đẹp tinh tế, sâu lắng của nghệ thuật tự sự. Bằng giọng văn nhẹ nhàng, trữ tình, tác giả đã khéo léo dẫn dắt người đọc vào thế giới tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của cậu bé "tôi" trong ngày đầu tiên đến trường. <strong style="font-weight: bold;">Thứ nhất, "Tôi đi học" là một bức tranh tâm trạng được vẽ nên bằng ngôn ngữ giàu hình ảnh, ẩn dụ.</strong> Tác giả sử dụng những chi tiết nhỏ nhặt, bình dị như "cái bàn tay" của mẹ, "cái áo" mới, "con đường" quen thuộc, "cái trống" trường... để gợi lên những cảm xúc tinh tế, sâu sắc của nhân vật. Hình ảnh "bàn tay" của mẹ vừa là biểu tượng của sự yêu thương, che chở, vừa là điểm tựa vững chắc cho cậu bé bước vào thế giới mới. Cái áo mới, con đường quen thuộc, cái trống trường... đều được tác giả tô điểm bằng những cảm xúc riêng biệt, tạo nên một bức tranh tâm trạng đầy màu sắc. <strong style="font-weight: bold;">Thứ hai, nghệ thuật tự sự trong "Tôi đi học" còn được thể hiện qua việc sử dụng dòng hồi tưởng.</strong> Tác giả khéo léo đan xen quá khứ và hiện tại, tạo nên một dòng chảy cảm xúc liên tục. Cậu bé "tôi" trong ngày đầu tiên đến trường không chỉ nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, mà còn cảm nhận được sự thay đổi trong tâm hồn mình. Từ sự ngây thơ, hồn nhiên, cậu bé đã dần trưởng thành, nhận thức được ý nghĩa của việc học. <strong style="font-weight: bold;">Thứ ba, tác giả sử dụng ngôn ngữ giàu cảm xúc, giàu hình ảnh, tạo nên một không khí thơ mộng, lãng mạn.</strong> Những câu văn như "Tôi không còn nhớ mẹ tôi đã dắt tay tôi đi trên con đường này bao nhiêu lần", "Cái trống trường da lươn, thỉnh thoảng lại bùm bùm một cái, rồi im bặt" hay "Tôi nhìn lại, thấy một con đường dài thăm thẳm, lờ mờ, như một dải lụa trắng" đã tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ, thơ mộng, gợi lên những cảm xúc sâu lắng trong lòng người đọc. <strong style="font-weight: bold;">Kết luận:</strong> Nghệ thuật tự sự trong "Tôi đi học" của Thanh Tịnh là một minh chứng cho tài năng của tác giả. Bằng những chi tiết nhỏ nhặt, những hình ảnh ẩn dụ, những dòng hồi tưởng và ngôn ngữ giàu cảm xúc, tác giả đã tạo nên một tác phẩm văn học độc đáo, góp phần khẳng định vị trí của Thanh Tịnh trong nền văn học Việt Nam. "Tôi đi học" không chỉ là một câu chuyện về ngày đầu tiên đến trường, mà còn là một bức tranh tinh tế về tâm hồn tuổi thơ, về những rung động đầu đời, về những khát vọng và ước mơ của con người.