Cảm nhận về hai khổ thơ "Viếng lăng Bác" của Viễn Phương
Trong hai khổ thơ "Viếng lăng Bác" của Viễn Phương, tôi cảm nhận được sự tình cảm và lòng kính trọng của tác giả dành cho Bác Hồ và đất nước Việt Nam. Không chỉ là một cuộc viếng thăm đơn thuần, mà đó là một hành trình tâm linh, một cách để tác giả thể hiện tình yêu và lòng biết ơn sâu sắc đối với Bác và đất nước. Trước hết, tôi không thể không nhắc đến hình ảnh hàng tre xanh xanh Việt Nam trong khổ thơ. Hàng tre không chỉ là biểu tượng của quê hương mà còn là biểu tượng của sự kiên cường và sức sống của dân tộc. Dòng tre bát ngát trong sương mờ tạo nên một cảnh tượng đẹp và thú vị, đồng thời gợi lên trong tôi những cảm xúc về sự bền bỉ và sự tồn tại của dân tộc Việt Nam. Tiếp theo, tôi cảm nhận được sự tương phản giữa mặt trời trong lăng và mặt trời đi qua trên lăng. Mặt trời trong lăng rất đỏ, có thể hiểu là biểu tượng của sự hy sinh và tình yêu thương vô điều kiện của Bác Hồ dành cho dân tộc. Trái ngược với mặt trời trong lăng, mặt trời đi qua trên lăng mang lại cho tôi cảm giác sự sống và hy vọng. Điều này cho thấy sự tiếp nối và kế thừa tinh thần của Bác Hồ trong lòng người Việt Nam. Cuối cùng, tôi không thể không nhắc đến dòng người đi trong thương nhớ và kết tràng hoa dâng bẩy mươi chín mùa xuân. Đây là biểu tượng của lòng biết ơn và tình cảm sâu sắc của nhân dân dành cho Bác Hồ. Dòng người đi trong thương nhớ là hình ảnh của sự đoàn kết và tình yêu thương của người Việt Nam dành cho nhà lãnh đạo vĩ đại này. Từ hai khổ thơ trên, tôi cảm nhận được sự tình cảm và lòng kính trọng của tác giả dành cho Bác Hồ và đất nước Việt Nam. Đó là một cách để tác giả thể hiện tình yêu và lòng biết ơn sâu sắc đối với Bác và đất nước.