** Tự trào trong thơ Trần Tế Xương: Sự hài hước và triết lý cuộc sống **

essays-star4(197 phiếu bầu)

** Bài thơ "Tự trào 2" của Trần Tế Xương thể hiện rõ nét tinh thần tự trào, một nét đặc trưng trong phong cách thơ ông. Thay vì than thân trách phận theo lối quen thuộc, nhà thơ sử dụng giọng điệu dí dỏm, tự giễu để phản ánh hiện thực xã hội và tâm trạng cá nhân. Sự "tự trào" ở đây không phải là sự tự ti hay bi quan, mà là sự nhìn nhận cuộc đời một cách tỉnh táo, hài hước, thậm chí có phần châm biếm. Ví dụ, hình ảnh "cái áo rách" và "cái mũ rách" không chỉ miêu tả sự nghèo khó, mà còn là biểu tượng cho sự bất công xã hội, sự chênh lệch giàu nghèo. Tuy nhiên, thay vì than thở, nhà thơ lại dùng giọng điệu hóm hỉnh, tự nhận mình là người "rách rưới" nhưng vẫn giữ được sự tự trọng và khí phách. Điều này cho thấy sự lạc quan, tinh thần bất khuất của ông trước nghịch cảnh. Sự tự trào còn được thể hiện qua việc nhà thơ tự nhận mình là người "lão nông" với những thói quen giản dị, đời thường. Đây không phải là sự tự hạ thấp mình, mà là sự khẳng định giá trị của cuộc sống bình dị, chân chất. Ông tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé, giản đơn, không bị cuốn theo những phù phiếm của xã hội. Qua bài thơ, ta thấy được sự thông minh, tài hoa và tinh thần lạc quan của Trần Tế Xương. Ông không chỉ phản ánh hiện thực xã hội một cách chân thực, mà còn truyền tải thông điệp tích cực về cuộc sống: sự hài hước, tự trào có thể giúp ta vượt qua khó khăn, tìm thấy niềm vui trong bất cứ hoàn cảnh nào. Sự tự giễu của ông không phải là sự yếu đuối, mà là một biểu hiện của sức mạnh tinh thần, một cách nhìn nhận cuộc đời đầy triết lý. Đọc bài thơ, ta không chỉ thấy được sự tài hoa của nhà thơ mà còn cảm nhận được một tâm hồn phóng khoáng, yêu đời, dù trong hoàn cảnh khó khăn.