Trải nghiệm đáng nhớ ##
Tuổi thơ của tôi gắn liền với những trò chơi dân gian đầy ắp tiếng cười. Từ nhảy dây, chơi chuyền, đánh đáo, đến trò chơi trốn tìm đầy hồi hộp. Nhưng trong số đó, trò chơi trốn tìm vẫn để lại trong tôi nhiều cảm xúc khó quên nhất. Hồi ấy, tôi mới học lớp 4, chúng tôi thường tụ tập ở khu vườn sau nhà để chơi. Một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, chúng tôi rủ nhau chơi trốn tìm. Tôi được chọn làm người tìm, các bạn tôi nhanh chóng tản ra, tìm chỗ ẩn náu. Tôi đếm đến mười, rồi bắt đầu đi tìm. Khu vườn rộng lớn, cây cối um tùm, những gốc cây cổ thụ rợp bóng mát là nơi lý tưởng để các bạn tôi ẩn náu. Tôi đi khắp nơi, từ những bụi cây rậm rạp đến những gốc cây to lớn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng các bạn. Tôi bắt đầu sốt ruột, lo lắng, không biết các bạn đã trốn ở đâu. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ phía sau nhà. Tôi chạy nhanh đến đó, và thật bất ngờ, tôi phát hiện ra bạn Lan đang trốn trong một cái thùng gỗ cũ. Tôi vui mừng khôn xiết, chạy đến túm lấy tay Lan, kéo cô ấy ra khỏi thùng. Lan cười toe toét, còn tôi thì sung sướng vì đã tìm được bạn đầu tiên. Tiếp tục cuộc tìm kiếm, tôi phát hiện ra bạn Nam đang trốn trong một cái hốc cây. Nam cố gắng nín thở, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu ấy. Tôi cười lớn, chạy đến kéo Nam ra khỏi hốc cây. Nam đỏ mặt, xấu hổ, nhưng vẫn không giấu được niềm vui khi bị tôi tìm thấy. Cuối cùng, tôi cũng tìm được tất cả các bạn. Chúng tôi vui vẻ cười đùa, trò chuyện rôm rả. Trò chơi trốn tìm kết thúc, nhưng niềm vui và tiếng cười vẫn còn vang vọng trong khu vườn. Trải nghiệm chơi trốn tìm ngày ấy đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm đẹp. Nó không chỉ là một trò chơi đơn thuần, mà còn là một kỷ niệm đẹp về tuổi thơ, về tình bạn trong sáng, hồn nhiên. Nó dạy cho tôi biết cách hợp tác, cách tìm kiếm và khám phá, và quan trọng hơn cả là nó giúp tôi thêm yêu cuộc sống, yêu những người bạn thân thiết của mình.