Thái độ và cảm nhận của nhân vật "tôi" và lão Hạc trong đoạn kết

essays-star3(274 phiếu bầu)

Trong đoạn kết của truyện "Lão Hạc" của Nam Cao, chúng ta có thể nhận thấy sự thay đổi trong thái độ và tình cảm của nhân vật "tôi" đối với lão Hạc. Ban đầu, nhân vật "tôi" có một thái độ khá phê phán và coi thường lão Hạc. Tuy nhiên, qua quá trình tương tác và trải nghiệm cùng lão Hạc, thái độ của nhân vật "tôi" dần thay đổi và trở nên đáng thương và cảm thông hơn. Ban đầu, nhân vật "tôi" nhìn thấy lão Hạc như một người già nghèo khó và không có giá trị. Nhân vật "tôi" thường xuyên chế giễu và trêu chọc lão Hạc, thể hiện sự coi thường và khinh bỉ. Tuy nhiên, qua những cuộc trò chuyện và những câu chuyện mà lão Hạc kể, nhân vật "tôi" bắt đầu nhận ra những khía cạnh đáng quý và đáng ngưỡng mộ của lão Hạc. Đoạn kết của truyện là một điểm quyết định quan trọng trong việc thể hiện sự thay đổi trong thái độ của nhân vật "tôi". Khi lão Hạc qua đời, nhân vật "tôi" trở nên xót xa và hối hận vì đã không trân trọng và đánh giá đúng lão Hạc khi còn sống. Nhân vật "tôi" nhận ra rằng lão Hạc không chỉ là một người già nghèo khó, mà còn là một người có tâm hồn cao thượng và tình yêu thương vô điều kiện đối với con người. Cảm nhận của em về tâm trạng của lão Hạc trong đoạn kết là sự chấp nhận và sự bình thản trước cái chết. Dù đã trải qua nhiều khó khăn và đau khổ trong cuộc sống, lão Hạc không hối tiếc hay oán trách, mà chấp nhận sự tàn nhẫn của số phận. Tâm trạng của lão Hạc được thể hiện qua câu "Lão Hạc cười, cười như một đứa trẻ đang chơi đùa." Điều này cho thấy lão Hạc đã tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Tóm lại, qua đoạn kết của truyện "Lão Hạc", chúng ta có thể thấy sự thay đổi trong thái độ và tình cảm của nhân vật "tôi" đối với lão Hạc. Ban đầu coi thường và khinh bỉ, nhân vật "tôi" sau đó nhận ra giá trị và tình yêu thương của lão Hạc. Tâm trạng của lão Hạc trong đoạn kết là sự chấp nhận và bình thản trước cái chết.