Nghệ thuật "Ông Trời" trong văn hóa Việt Nam

essays-star3(341 phiếu bầu)

Ông Trời, là biểu tượng của quyền lực tối cao và sự am hiểu vô cùng trong văn hóa Việt Nam. Từ xa xưa, ông Trời đã được coi là cha của tất cả mọi loài, và mọi sự xảy ra trên thế gian đều do ông Trời tạo ra. Ông Trời được miêu tả là có mắt rất tình tường, am hiểu và biết hết mọi sự xảy ra trên thế gian. Ông Trời cũng được coi là có vợ, bà Trời, và mỗi khi hai ông bà cãi mắng nhau là lúc trời vừa mưa vừa nắng. Mỗi lúc ông Trời giận loài người lầm lỗi ở thế gian thì giáng xuống thiên tai, bão táp, lụt lội, hạn hán... Ông Trời của Việt Nam thời cổ cũng được gọi là Ngọc Hoàng, và được miêu tả như một vị hoàng thượng cao quý. Ngọc Hoàng dùng đất sét nặn ra người xong, đem phơi nắng cho khô thì bồng gặp một trận mưa to. Ngọc Hoàng vội vàng đem các tượng cất đi, song có vài tượng không lấy kịp, bị nước mưa làm hư. Các tượng hư hỏa thành những người tàn tật ở trên mặt đất, còn những tượng kịp cất đi hóa thành những người lành lặn, đủ tay chân. Ngọc Hoàng ở trong một cung điện giống như cung điện nhà vua dưới trần. Ở cửa điện có một thần mặc áo giáp cầm gậy giữ cửa. Ngọc Hoàng họp các quan lại tại đây. Triều đình cũng không khác gì ở hạ giới (...). Ngọc Hoàng luôn vận sắc phục đại triều, áo thêu rồng vàng, đầu đội mũ có tua đỏ dắt mười ba viên ngọc ngũ sắc, tay cầm hốt. Ngọc Hoàng thường ngự trên ngai chạm rồng mỗi lần thiết triều để xử việc trên trời hay ở thế gian. Trong văn hóa Việt Nam, ông Trời được coi là quyền lực tối cao và sự am hiểu vô cùng. Ông Trời được miêu tả là có mắt rất tình tường, am hiểu và biết hết mọi sự xảy ra trên thế gian. Ông Trời cũng được coi là có vợ, bà Trời, và mỗi khi hai ông bà cãi mắng nhau là lúc trời vừa mưa vừa nắng. Mỗi lúc ông Trời giận loài người lầm lỗi ở thế gian thì giáng xuống thiên tai, bão táp, lụt lội, hạn hán... Ông Trời của Việt Nam thời cổ cũng được gọi là Ngọc Hoàng, và được miêu tả như một vị hoàng thượng cao quý. Ngọc Hoàng dùng đất sét nặn ra người xong, đem phơi nắng cho khô thì bồng gặp một trận mưa to. Ngọc Hoàng vội vàng đem các tượng cất đi, song có vài tượng không lấy kịp, bị nước mưa làm hư. Các tượng hư hỏa thành những người tàn tật ở trên mặt đất, còn những tượng kịp cất đi hóa thành những người lành lặn, đủ tay chân. Ngọc Hoàng ở trong một cung điện giống như cung điện nhà vua dưới trần. Ở cửa điện có một thần mặc áo giáp cầm gậy giữ cửa. Ngọc Hoàng họp các quan lại tại đây. Triều đình cũng không khác gì ở hạ giới (...). Ngọc Hoàng luôn vận sắc phục đại triều, áo thêu rồng vàng, đầu đội mũ có tua đỏ dắt mười ba viên ngọc ngũ sắc, tay cầm hốt. Ngọc Hoàng thường ngự trên ngai chạm rồng mỗi lần thiết triều để xử việc trên trời hay ở thế gian. Trong văn hóa Việt Nam, ông Trời được coi là quyền lực tối cao và sự am hiểu vô cùng. Ông Trời được miêu tả là có mắt rất tình tường, am hiểu và biết hết mọi sự xảy ra trên thế gian. Ông Trời cũng được coi là có vợ, bà Trời, và mỗi khi hai ông bà cãi mắng nhau là lúc trời vừa mưa vừa nắng. Mỗi lúc ông Trời giận loài người lầm lỗi ở thế gian thì giáng xuống thiên tai, bão táp, lụt lội, hạn hán... Ông Trời của Việt Nam thời cổ cũng được gọi là Ngọc Hoàng, và được miêu tả như một vị hoàng thượng cao quý. Ngọc Hoàng dùng đất sét nặn ra người xong, đem phơi nắng cho khô thì bồng gặp một trận mưa to. Ngọc Hoàng vội vàng đem các tượng cất đi, song có vài tượng không lấy kịp, bị nước mưa làm