Nghệ thuật miêu tả thiên nhiên hùng vĩ trong
Văn học Việt Nam tự hào sở hữu một kho tàng đồ sộ những tác phẩm khắc họa vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ, tráng lệ. Trong số đó, nghệ thuật miêu tả thiên nhiên trong "Truyện Kiều" của Nguyễn Du và "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân đã đạt đến đỉnh cao, tạo nên những dấu ấn riêng biệt, khó phai mờ trong lòng độc giả.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ, dữ dội trong "Chữ người tử tù"</h2>
Nguyễn Tuân, cây bút của chủ nghĩa duy mỹ, đã sử dụng ngòi bút tài hoa của mình để khắc họa thành công bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, dữ dội mà đầy mê hoặc nơi núi rừng Tây Bắc trong "Chữ người tử tù". Đó là khung cảnh thiên nhiên hoang sơ, hùng vĩ với "đường lên đỉnh núi Yên Sơn" cheo leo, hiểm trở, với "con sông Đà tuôn dài tuôn dài như một áng tóc trữ tình, đầu tóc chân tóc ẩn hiện trong mây trời Tây Bắc bung nở hoa ban hoa gạo". Thiên nhiên hiện lên với một sức sống mãnh liệt, hoang dã, đầy bí ẩn và thách thức.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Vẻ đẹp thiên nhiên thơ mộng, trữ tình trong "Truyện Kiều"</h2>
Khác với thiên nhiên dữ dội trong "Chữ người tử tù", Nguyễn Du lại dẫn dắt người đọc đến với một thế giới thiên nhiên thơ mộng, trữ tình, đậm chất Đường thi trong "Truyện Kiều". Đó là bức tranh tứ bình tuyệt đẹp về bốn mùa xuân, hạ, thu, đông với những nét chấm phá tài hoa, tinh tế. Từ "Nao nao dòng nước uốn quanh" của mùa xuân đến "Dưới trăng quyên đã gọi hè" rực rỡ, rồi "Long lanh đáy nước in trời" của mùa thu tĩnh lặng và "Cành cây xơ xác, chim kêu" của mùa đông lạnh lẽo. Thiên nhiên trong "Truyện Kiều" không chỉ đẹp mà còn mang đậm tâm trạng, ẩn chứa những dự cảm về số phận con người.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Sự giao thoa giữa thiên nhiên và con người</h2>
Điểm chung đặc sắc trong nghệ thuật miêu tả thiên nhiên của hai tác phẩm chính là sự giao thoa, hòa quyện giữa thiên nhiên và con người. Trong "Chữ người tử tù", thiên nhiên hùng vĩ, dữ dội như một minh chứng cho khí phách kiên cường, bất khuất của Huấn Cao. Còn trong "Truyện Kiều", thiên nhiên lại trở thành tấm gương phản chiếu số phận long đong, truân chuyên của nàng Kiều.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nghệ thuật miêu tả độc đáo, đặc sắc</h2>
Cả Nguyễn Tuân và Nguyễn Du đều sử dụng ngôn ngữ một cách tài tình, điêu luyện để khắc họa thành công bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, tráng lệ. Nguyễn Tuân với lối văn hoa mỹ, trau chuốt, giàu tính tạo hình đã thổi hồn vào thiên nhiên Tây Bắc một sức sống mãnh liệt, hoang dã. Còn Nguyễn Du lại sử dụng ngôn ngữ thơ ca, với bút pháp tả cảnh ngụ tình đặc sắc, tạo nên những bức tranh thiên nhiên vừa đẹp, vừa buồn, lay động lòng người.
Nghệ thuật miêu tả thiên nhiên trong "Truyện Kiều" và "Chữ người tử tù" đã đạt đến đỉnh cao của văn học Việt Nam. Hai tác phẩm đã góp phần khẳng định tài năng, tâm huyết của hai nhà văn lớn, đồng thời để lại cho đời sau những áng văn chương bất hủ, có giá trị nhân văn sâu sắc.