Thầy Ha-me: Tấm Gương Đức Hy Sinh và Tình Yêu Ngôn Ngữ trong "Buổi Học Cuối Cùng
Trong truyện ngắn "Buổi Học Cuối Cùng" của An-phông-xơ Đô-đê, nhân vật Thầy Ha-me đóng vai trò trung tâm, biểu tượng cho lòng yêu nước và tình yêu ngôn ngữ. Thầy Ha-me không chỉ là một nhà giáo dục thông thường mà còn là người gìn giữ văn hóa Pháp trong bối cảnh đất nước đang bị đe dọa bởi sự chiếm đóng của quân đội Phổ. Thầy Ha-me được miêu tả là một người đầy tận tụy và nghiêm khắc, nhưng cũng rất đáng kính và giàu lòng nhân ái. Trong buổi học cuối cùng, thầy đã cố gắng truyền đạt không chỉ kiến thức ngôn ngữ mà còn là tình yêu và niềm tự hào dành cho tiếng Pháp. Điều này thể hiện qua việc thầy dạy học sinh cách viết "Pháp quốc" trên bảng đen với những nét chữ đẹp nhất, như một hành động khẳng định bản sắc dân tộc. Mặc dù biết rằng sau buổi học này, tiếng Pháp sẽ không còn được sử dụng ở Alsace và Lorraine, Thầy Ha-me vẫn giữ thái độ lạc quan, khích lệ học sinh hãy học tập "như thể mọi ngày đều là buổi học cuối cùng". Đây không chỉ là lời nhắc nhở về tầm quan trọng của việc học mà còn là thông điệp về việc giữ gìn ngôn ngữ và văn hóa trong mọi hoàn cảnh. Thầy Ha-me cũng thể hiện lòng yêu thương học trò qua việc không trách mắng Franz, nhân vật chính, dù cậu thường xuyên trốn học. Thay vào đó, thầy chọn cách khích lệ và mở rộng cánh cửa tri thức cho cậu, cho thấy sự hiểu biết và lòng vị tha của một người thầy. Nhân vật Thầy Ha-me trong "Buổi Học Cuối Cùng" là biểu tượng của sự hy sinh và tình yêu sâu sắc đối với ngôn ngữ. Thầy không chỉ dạy về cú pháp và ngữ pháp mà còn dạy về tình yêu quê hương và sự tự hào dân tộc. Thầy Ha-me để lại cho độc giả một bài học quý giá: Dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng nên trân trọng và bảo vệ những giá trị văn hóa của mình.