Nỗi buồn da diết trong "Đò lên Thạch Hãn ơi chèo nhẹ" ##
Bài thơ "Đò lên Thạch Hãn ơi chèo nhẹ" của nhà thơ Huy Cận là một khúc ca bi thương, thể hiện nỗi lòng tiếc nuối, đau đớn của tác giả trước sự mất mát của người bạn thân. Câu thơ mở đầu "Đò lên Thạch Hãn ơi chèo nhẹ" như một lời khẩn cầu, một lời than thở đầy ám ảnh. Hình ảnh con đò lênh đênh trên dòng sông Thạch Hãn gợi lên sự cô đơn, lạc lõng, như chính tâm trạng của tác giả lúc bấy giờ. Câu thơ tiếp theo "Đáy sông còn có bạn tôi nằm" là lời khẳng định đau đớn về sự mất mát. Hình ảnh "bạn tôi nằm" ẩn dụ cho người bạn thân đã khuất, nằm yên nghỉ dưới đáy sông, khiến người đọc không khỏi bàng hoàng, xót xa. Hai câu thơ cuối "Có tuổi hai mươi thành sông nước/ Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm" là lời khẳng định về sự vĩnh hằng của thời gian và sự bất biến của dòng chảy cuộc sống. Tuổi hai mươi, tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, giờ đây đã trở thành dòng sông nước, vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm, như một lời khẳng định về sự bất tử của người bạn thân trong tâm trí tác giả. Bài thơ sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng đầy sức biểu cảm. Hình ảnh thơ đẹp, giàu sức gợi, tạo nên một không gian thơ đầy ám ảnh, khiến người đọc không khỏi xúc động. Nỗi buồn da diết, tiếc nuối, đau đớn được thể hiện một cách chân thành, sâu sắc, khiến bài thơ trở thành một lời vĩnh biệt đầy cảm động, một lời khẳng định về tình bạn cao đẹp, vượt lên cả thời gian và không gian.