Sự phản ánh của Nguyễn Du về xã hội phong kiến trong 8 câu thơ cuối của đoạn trích "Nỗi thương mình

essays-star4(209 phiếu bầu)

Trong đoạn trích "Nỗi thương mình" của Nguyễn Du, 8 câu thơ cuối mang đến cho chúng ta một cái nhìn sâu sắc về thái độ của tác giả đối với xã hội phong kiến. Những câu thơ này không chỉ phản ánh sự thương tâm và đau khổ của nhân vật chính, mà còn tiết lộ sự phản đối và phê phán của Nguyễn Du đối với những bất công và bóc lột trong xã hội thời đó. Nguyễn Du đã sử dụng ngôn ngữ tinh tế và hình ảnh sắc sảo để tạo ra một bức tranh đau đớn về cuộc sống của nhân vật chính. Những câu thơ cuối cùng của đoạn trích này mô tả cảnh tượng của một người phụ nữ bị bỏ rơi và cô đơn, đau khổ trong cuộc sống khắc nghiệt. Từ "đêm dài" và "trăng lạnh" đã tạo ra một cảm giác u ám và lạnh lẽo, tượng trưng cho sự cô đơn và bất hạnh của nhân vật chính. Tuy nhiên, không chỉ là sự thương tâm, Nguyễn Du còn truyền tải thông điệp về sự phản đối và phê phán đối với xã hội phong kiến. Trong câu thơ "Nỗi thương mình, ai hiểu được đâu?", tác giả đặt câu hỏi đầy mỉa mai và sự phản ánh sự bất công và sự thiếu hiểu biết của xã hội đối với những người bị bỏ rơi và đau khổ. Nguyễn Du muốn nhấn mạnh rằng, trong xã hội phong kiến, sự thương tâm và sự hiểu biết đối với những người yếu đuối và bị bỏ rơi là rất hiếm hoi. Điều này cũng được thể hiện qua câu thơ "Người điên, người khùng, người điên khùng". Tác giả sử dụng các từ ngữ này để chỉ ra sự phê phán và chế giễu đối với những người trong xã hội phong kiến có quyền lực nhưng lại thiếu sự tỉnh táo và nhân đạo. Nguyễn Du muốn nhấn mạnh rằng, trong xã hội phong kiến, quyền lực thường đi đôi với sự thiếu hiểu biết và đánh đồng những người yếu đuối. Từ những câu thơ cuối cùng của đoạn trích "Nỗi thương mình", chúng ta có thể thấy rõ sự phản ánh của Nguyễn Du về xã hội phong kiến. Tác giả không chỉ thể hiện sự thương tâm và đau khổ của nhân vật chính, mà còn phê phán và phản đối sự bất công và bóc lột trong xã hội. Những câu thơ này là một lời kêu gọi sự nhân đạo và sự hiểu biết đối với những người yếu đuối và bị bỏ rơi trong xã hội.