Tình cảm của tác giả đối với quê hương trong bài thơ "Quê hương" của Đỗ Trung Quân
Trong bài thơ "Quê hương" của Đỗ Trung Quân, tác giả đã lựa chọn những hình ảnh tươi đẹp và gần gũi để miêu tả về quê hương. Những câu thơ như "Quê hương là bàn tay me", "Quê hương là dòng sữa mẹ" hay "Quê hương nếu ai không nhớ / Màu hoa sen trǎng tinh khôi" đều tạo nên một bức tranh sống động về tình yêu thương và sự gắn bó với quê hương. Phương thức biểu đạt chính của văn bản này là sử dụng hình ảnh và từ ngữ sinh động, tạo nên một không gian mộng mơ và ấm áp khi đề cập đến quê hương. Tác giả sử dụng các từ ngữ như "dịu dàng", "thơm thơm", "vàng hoa bi" để tôn vinh vẻ đẹp và ý nghĩa của quê hương trong lòng mỗi người. Trong bài thơ, có sử dụng các từ lấy như "mồng tơi", "mẹ", "nôi", "đâm bụt" để tạo nên sự gần gũi và thân thuộc với quê hương, nhấn mạnh vào tình cảm và kỷ niệm đậm đà với nơi sinh ra. Hai dòng thơ "Quê hương nếu ai không nhớ / Sẽ không lớn nổi thành người" thể hiện ý nghĩa sâu sắc về việc gìn giữ và tôn vinh nguồn gốc, nơi gắn bó của mỗi người. Tác giả muốn nhấn mạnh rằng quê hương là nền tảng vững chắc giúp con người phát triển và trưởng thành. Một biện pháp tu từ được sử dụng hiệu quả trong khổ thơ thứ nhất là "lớn nổi thành người", tạo nên một hình ảnh mạnh mẽ và sâu sắc về vai trò của quê hương trong việc hình thành con người. Tác giả đã truyền đạt tình cảm sâu lắng và đầy yêu thương đối với quê hương thông qua những hình ảnh và từ ngữ tươi đẹp. Bằng cách miêu tả những khía cạnh đẹp nhất của quê hương, tác giả thể hiện sự kính trọng và tình cảm sâu sắc đối với nơi mình sinh ra và lớn lên.