** Chí Phèo: Bi kịch của một con người bị xã hội đẩy vào đường cùng **
** Chí Phèo, tác phẩm xuất sắc của nhà văn Nam Cao, không chỉ là câu chuyện về một người nông dân bị tha hóa mà còn là bức tranh hiện thực tàn khốc về xã hội nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Thông qua nhân vật Chí Phèo, tác giả phơi bày sự bất công, tàn bạo của chế độ cũ, đồng thời đặt ra những vấn đề sâu sắc về nhân phẩm con người và khả năng cứu chuộc. Sự tha hóa của Chí Phèo không phải là tự nhiên mà là hệ quả của sự áp bức, bóc lột tàn nhẫn của xã hội. Từ một người nông dân lương thiện, Chí Phèo bị đẩy vào tù tội, bị xã hội ruồng bỏ, trở thành "con quỷ dữ" của làng Vũ Đại. Hình ảnh Chí Phèo say rượu, hung hăng, tàn bạo chính là sự phản ánh bi kịch của một con người bị đẩy đến bước đường cùng, mất đi nhân tính. Hành động giết người của Chí Phèo không phải là bản chất của hắn, mà là sự bùng nổ của nỗi đau, sự tuyệt vọng tột cùng. Tuy nhiên, trong sự tàn bạo ấy, vẫn còn le lói tia sáng của nhân tính. Tình yêu với Thị Nở, dù ngắn ngủi, đã đánh thức phần người còn sót lại trong Chí Phèo. Chí Phèo muốn làm người, muốn sống một cuộc sống bình thường, nhưng xã hội đã không cho phép. Cái chết của Chí Phèo là một kết thúc bi thảm, nhưng cũng là sự tố cáo mạnh mẽ về một xã hội bất công, tàn bạo, đã đẩy con người đến chỗ cùng cực. Qua tác phẩm, Nam Cao không chỉ miêu tả bi kịch cá nhân của Chí Phèo mà còn phản ánh bi kịch của cả một tầng lớp nông dân bị áp bức, bóc lột trong xã hội cũ. Tác phẩm để lại trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm về công lý, nhân đạo và trách nhiệm của xã hội đối với những con người bất hạnh. Sự thức tỉnh cuối cùng của Chí Phèo, dù kết thúc bằng cái chết, vẫn mang lại một thông điệp sâu sắc: dù bị tha hóa đến mức nào, trong mỗi con người vẫn luôn tồn tại một phần lương thiện, một khát vọng được sống, được làm người. Điều này gợi lên trong ta sự trân trọng và lòng thương cảm sâu sắc đối với những số phận bất hạnh, đồng thời thúc đẩy chúng ta phải đấu tranh cho một xã hội công bằng, nhân ái hơn.