Trách nhiệm của chúng ta trong việc giữ gìn tiếng Việt

essays-star4(154 phiếu bầu)

I. Đọc đoạn trích: Đoạn trích trên là một bài thơ mô tả tiếng Việt và các yếu tố tự nhiên liên quan đến nó. Bài thơ sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh và cảm xúc để thể hiện tình yêu và lòng biết ơn đối với tiếng Việt. Câu 1: Phong cách ngôn ngữ của đoạn trích là phong cách thơ tự do, sử dụng hình ảnh và cảm xúc để tạo nên sự sinh động và trữ tình. Câu 2: Hai câu thơ đầu trong đoạn trích được gợi từ truyện dân gian "Trống Đong" - một truyện kể về những người con theo cha xuống biển và theo mẹ lên rừng để đúc trống đồng. Câu 3: Cảm xúc được gợi lên qua 2 câu thơ sau là tình yêu và lòng biết ơn đối với tiếng Việt. Những câu thơ mô tả tiếng Việt như một phần không thể thiếu trong cuộc sống và tâm hồn của người Việt. Câu 4: Phép điệp ngữ trong đoạn thơ "Người Giao Chi lắng nghe tiếng gió, Tiếng xôn xao của nắng thu vàng" giúp tạo nên sự kết nối và tương tác giữa tiếng Việt và các yếu tố tự nhiên. Phép điệp ngữ giúp tăng cường sự gắn kết giữa tiếng Việt và thiên nhiên, thể hiện sự hòa hợp và sự sống động của ngôn ngữ. Câu 5: Trách nhiệm của chúng ta trong việc giữ gìn tiếng Việt là phải sử dụng và phát triển ngôn ngữ này trong cuộc sống hàng ngày. Chúng ta cần phải học tiếng Việt một cách nghiêm túc và cẩn thận, truyền đạt kiến thức và giá trị của tiếng Việt cho thế hệ sau. Ngoài ra, chúng ta cũng cần phải tôn trọng và bảo vệ tiếng Việt khỏi sự xói mòn và thay đổi không cần thiết. II. Tranh luận: Trong cuộc sống hiện đại, việc giữ gìn và phát triển tiếng Việt là một trách nhiệm quan trọng đối với mỗi người dân. Tiếng Việt không chỉ là công cụ giao tiếp mà còn là biểu tượng của văn hóa và truyền thống của dân tộc. Việc bảo vệ và phát triển tiếng Việt không chỉ giúp duy trì sự đa dạng và phong phú của ngôn ngữ mà còn góp phần vào sự phát triển bền vững của đất nước. Trách nhiệm của mỗi người dân trong việc giữ gìn tiếng Việt bao gồm việc sử dụng tiếng Việt trong cuộc sống hàng ngày, học tập và truyền đạt kiến thức về tiếng Việt, và tôn trọng và bảo vệ ngôn ngữ này khỏi sự xói mòn và thay đổi không cần thiết. Việc này không chỉ giúp duy trì sự đa dạng và phong phú của ngôn ngữ mà còn góp phần vào sự phát triển bền vững của đất nước. III. Kết luận: Tóm lại, trách nhiệm của chúng ta trong việc giữ gìn tiếng Việt là phải sử dụng và phát triển ngôn ngữ này trong cuộc sống hàng ngày. Chúng ta cần phải học tiếng Việt một cách nghiêm túc và cẩn thận, truyền đạt kiến thức và giá trị của tiếng Việt cho thế hệ sau. Ngoài ra, chúng ta cũng cần phải tôn trọng và bảo vệ tiếng Việt khỏi sự xói mòn và thay đổi không cần thiết. Việc này không chỉ giúp duy trì sự đa dạng và phong phú của ngôn ngữ mà còn góp phần vào sự phát triển bền vững của đất nước.