Khám Phá Tình Yêu Sâu Đậm Của Nhà Văn Với Sông Đà Qua Ngòi Bút Miêu Tả
Câu 1: Tình cảm của tác giả dành cho Sông Đà được thể hiện qua câu văn "nó đàm đàm ấm ấm như gặp lại cố nhân". Tác giả đã sử dụng hình ảnh "cố nhân" - một người bạn cũ thân thiết, để miêu tả mối quan hệ thân tình và sâu nặng mà ông dành cho dòng sông. Sông Đà không chỉ là một dòng sông mà còn là người bạn, người tri kỷ đã chứng kiến biết bao kỷ niệm và thăng trầm trong cuộc đời của nhà văn. Câu 2: Vẻ đẹp của Sông Đà được miêu tả qua đoạn văn đầu tiên là sự kết hợp hài hòa giữa thiên nhiên và ánh sáng, tạo nên một bức tranh sống động và đầy màu sắc. Nhà văn đã sử dụng hình ảnh "loang loáng như trẻ con nghịch chiếu gương vào mắt mình rồi bỏ chạy" để mô tả sự trong trẻo, vô tư và đầy sức sống của dòng sông. Vẻ đẹp này khiến cho người đọc cảm nhận được sự tươi mới, hồn nhiên và đầy sức sống, như một lời nhắc nhở về sự quý giá của thiên nhiên và cần được trân trọng. Câu 3: Biện pháp nghệ thuật so sánh trong câu "Bờ sông hoang dại như một bờ tiền sử. Bờ sông hồn nhiên như một nỗi niềm cổ tích tuổi xưa" góp phần làm nổi bật vẻ đẹp hoang sơ và huyền bí của Sông Đà. Bằng cách so sánh bờ sông với "bờ tiền sử" và "nỗi niềm cổ tích tuổi xưa", nhà văn đã khắc họa được sự vĩ đại và thời gian không thể xóa nhòa của dòng sông. Đồng thời, những so sánh này cũng gợi lên sự tò mò, khám phá và lòng trân trọng đối với những giá trị lịch sử, văn hóa mà Sông Đà chứa đựng.