Sông Đà - Biểu tượng của vẻ đẹp hùng vĩ và tâm hồn lãng mạn của người lái đò ##
Đoạn trích "Người lái đò sông Đà" của Nguyễn Tuân đã khắc họa một bức tranh sông Đà vừa hùng vĩ, dữ dội, vừa thơ mộng, trữ tình. Qua ngòi bút tài hoa của nhà văn, sông Đà hiện lên như một con người với tâm hồn đa diện, ẩn chứa bao điều kỳ bí. Sông Đà được miêu tả với vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ. Hình ảnh "cổ nhán", "loang loáng như trẻ con nghịch chiếu gương", "miếng sáng loé lên một màu nắng tháng ba Đường thi "Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu""... đã gợi tả một dòng sông rộng lớn, đầy sức sống. Bờ sông hoang dại, "ổn nhiên như một nối niêm cố tích tuổi xưa" như một minh chứng cho sự trường tồn của thiên nhiên. Tuy nhiên, sông Đà không chỉ là một dòng sông đẹp, mà còn là một con sông dữ dội, đầy hiểm nguy. Hình ảnh "bắn tính và gắt góng thác lũ ngay đáy", "con sông như lǎng nghe những lời nói êm êm của người xuôi, và con sông đang trôi những con đỏ mình nở chạy buôm bốc hǎn những con đò thắt minh dây cố điển trên dòng trên" đã thể hiện sức mạnh dữ dội, uy nghi của dòng sông. Bên cạnh đó, sông Đà còn là biểu tượng cho tâm hồn lãng mạn của người lái đò. Hình ảnh "thuyền tôi trôi trên Đông Đà", "cánh ven sóng ở đáy lặng tờ", "có gianh đổi núi đang ra những nõn búp lột đàn hươu cúi đầu ngốn búp cỏ sương đêm" đã gợi tả một không gian yên bình, thơ mộng. Người lái đò như hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận vẻ đẹp tinh tế, sâu lắng của dòng sông. Qua đoạn trích, Nguyễn Tuân đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật độc đáo như so sánh, nhân hóa, ẩn dụ... để tạo nên một bức tranh sông Đà vừa hùng vĩ, vừa thơ mộng, vừa dữ dội, vừa trữ tình. Sông Đà không chỉ là một dòng sông đẹp, mà còn là biểu tượng cho tâm hồn lãng mạn, đầy bản lĩnh của người lái đò. <strong style="font-weight: bold;">Cảm nhận:</strong> Đọc đoạn trích, tôi cảm nhận được sự uy nghi, hùng vĩ của thiên nhiên, đồng thời cũng thấy được sự lãng mạn, tinh tế trong tâm hồn của người lái đò. Sông Đà như một con người, ẩn chứa bao điều kỳ bí, khiến người đọc không khỏi say mê, ngưỡng mộ.