Từ yêu chồng và sự đau khổ của một tình yêu bị phụ bạc
Trong câu chuyện "Đời thừa" của nhà văn Nam Cao, chúng ta được chứng kiến một tình yêu đầy đau khổ và sự phụ bạc đáng thương của nhân vật Từ. Từ yêu chồng mình bằng một tình yêu rất gần gũi, tận tâm và dịu dàng, như tình yêu của một con chó đối với người nuôi. Tuy nhiên, Từ không chỉ yêu chồng mình mà còn coi Hộ như một ân nhân, người đã cúi xuống nỗi đau khổ của Từ và đưa tay giữ lấy tay mềm yếu của cô khi cô đau đớn không thể tả. Từ đã yêu chồng mình bằng cả tấm lòng yêu lúc ban đầu, tin tưởng hắn như một vị thần và hiến mình một cách dè dặt tâm hồn và xác thịt. Khi biết mình sắp có một đứa con, Từ không hề hối hận một chút nào, mà còn rất bằng lòng. Tuy nhiên, hắn đã phụ bạc Từ một cách hèn nhát và khốn nạn, ngay lúc cô cần đến hắn để bảo tồn sự sống và danh dự, lúc đứa con ra đời. Sự phụ bạc này khiến Từ sửng sốt và không thể tin vào sự thật rành rành. Cô khóc như mưa, khóc tưởng chẳng bao giờ còn lặng được. Từ không còn biết trông cậy vào ai, trừ bà mẹ già mù và quanh năm ốm, mà cô vẫn phải nuôi. Trong cơn khóc, Từ ôm con ngồi nhịn đói, vì cô chẳng còn biết trông cậy vào ai ngoài Hộ. Hộ đã mở rộng đôi cánh tay, đón lấy Từ và nuôi cô, nuôi mẹ già và con dại cho Từ. Hộ còn nhận làm bố cho đứa con thơ của Từ. Hộ là người muốn yên ủi Từ và cứu lấy danh dự của cô. Hộ đã chính là người đáng tin cậy và sẵn sàng đứng về phía Từ trong những lúc khó khăn nhất. Câu chuyện "Đời thừa" của Nam Cao đã khắc họa một cách chân thực và cảm động về tình yêu và sự phụ bạc. Nó cho chúng ta thấy rằng trong cuộc sống, không phải tình yêu nào cũng được đáp lại và không phải ai cũng đáng tin cậy. Tuy nhiên, luôn có những người như Hộ, người sẵn sàng đứng về phía chúng ta và chia sẻ gánh nặng của cuộc sống.