Ánh Sáng Tri Thức

essays-star4(337 phiếu bầu)

Một buổi chiều muộn, ánh nắng tà nhuộm vàng trang sách, Diệu An thở dài, giọng đầy thất vọng: "Không ổn chút nào! Sinh thái học…môn học này quả là một mê cung bí ẩn. Phần phân tích rạn san hô… tôi chẳng hiểu nổi một chữ nào." Cô buông thõng cuốn sách, ánh mắt xa xăm, hiện lên sự nản lòng. Lượng thông tin khổng lồ, những con số, những thuật ngữ chuyên ngành như những bức tường thành kiên cố, ngăn cách cô với thế giới sinh động của đại dương. Vân Quân, với sự tinh tế của một người bạn, nhận ra sự chật vật của Diệu An. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt ấm áp như xoa dịu nỗi buồn của cô. "Để tôi giúp bạn." Giọng cậu trầm ấm, mang theo sự an ủi và khích lệ. Cậu mở cuốn sách, ngón tay thon dài chỉ vào bức ảnh vệ tinh chụp rạn san hô. "Hãy nhìn màu sắc của nước biển này. Xanh đậm thường là vùng nước sâu, trong khi xanh nhạt cho thấy vùng nước nông, giàu chất dinh dưỡng hơn. Như một bức tranh, mỗi sắc độ đều kể một câu chuyện." Vân Quân không chỉ đơn thuần giải thích, mà cậu vẽ nên một bức tranh sống động về hệ sinh thái rạn san hô. Sự phân bố của các loài san hô, như những viên ngọc quý rực rỡ, được cậu miêu tả một cách tỉ mỉ. Độ phủ san hô, độ đa dạng sinh học, mật độ cá… mỗi chỉ số đều được cậu giải thích một cách dễ hiểu, như những mảnh ghép hoàn chỉnh tạo nên bức tranh toàn cảnh. "Sự hiện diện của nhiều loài cá, như một dàn nhạc giao hưởng, cho thấy rạn san hô đang khỏe mạnh. Ngược lại, sự vắng lặng của những sinh vật biển nhỏ bé có thể là dấu hiệu của ô nhiễm hoặc biến đổi khí hậu." Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng một sức mạnh thuyết phục kỳ diệu. Ánh mắt Diệu An dần sáng lên, như những vì sao nhỏ bé bắt đầu tỏa sáng trên bầu trời đêm. Những khái niệm tưởng chừng như phức tạp, giờ đây trở nên rõ ràng và dễ hiểu. "À, thì ra là vậy! Cảm ơn cậu, Vân Quân!" Giọng cô rạng rỡ, niềm vui như những con sóng nhỏ xô bờ. Vân Quân mỉm cười, một nụ cười ấm áp và dịu dàng. "Không có gì." Nhưng sự thay đổi trong Diệu An không chỉ dừng lại ở đó. Cô đứng dậy, hai bàn tay khẽ vỗ lên má, đôi mắt sáng rực lên quyết tâm. "Tôi phải tập trung hơn nữa! Phải cố gắng nhiều hơn nữa!" Một quyết tâm mãnh liệt, một ý chí kiên cường được thắp sáng bởi ngọn lửa tri thức. Vân Quân nhìn cô, lòng tràn đầy xúc động. "Được rồi, chúng ta về thôi!" Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng một niềm vui thầm kín, niềm vui của người đã gieo được hạt giống tri thức vào tâm hồn người bạn của mình. Ánh nắng chiều nhuộm vàng hai bóng người, bước đi trên con đường về nhà, mang theo ánh sáng của tri thức và niềm tin vào tương lai.