Một buổi chiều êm ả và những cảm xúc của hai chị em
Trong đoạn trích trên, chúng ta được mô tả về một buổi chiều yên bình và những cảm xúc của hai chị em Liên và An. Buổi chiều được miêu tả như là một thời gian êm ả, khi tiếng trống thu không trên cải chòi của huyện nhỏ và tiếng ếch nhại kêu ran ngoài đồng ruộng theo gió nhẹ đưa vào. Phương tây đỏ rực như lửa cháy và những đám mây ảnh hồng như những hòn than sắp tàn. Dãy tre làng trước mặt đen lại và cắt hình rõ rệt trên nền trời. Trong cảnh này, chị Liên ngồi yên lặng bên mây quả thuốc sơn đen, với đôi mắt chị bóng tối ngập đầy dần và cái buồn của buổi chiều quê thẩm thia vào tâm hồn ngây thơ của chị. Chị Liên cảm thấy lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn. Trong khi đó, em An thì thong thả một lát nữa mới thắp đèn lên cho chị Liên. Hai chị em ngồi yên nhìn ra phố, nhìn các nguồn ánh sáng từ các nhà đã lên đèn, chiếu ra ngoài phố khiến cảnh vật trở nên lung linh và đẹp đẽ hơn. Tuy nhiên, không chỉ có những cảm xúc êm dịu trong buổi chiều này. Chợ họp giữa phố đã vãn từ lâu, người về hết và tiếng ồn ào cũng mất. Trên đất chi còn rác rưới, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn và lá mia. Một mùi âm ẩm bốc lên, hơi nóng của ban ngày lân với mùi cát bụi quen thuộc quả, khiến chị em Liên tưởng là mùi riêng của đất, của quê hương này. Máy đứa trẻ con nhà nghèo ở ven chợ củi lom khom trên mặt đất đi lại tìm tòi. Chúng nhặt nhạnh thanh nửa, thanh tre hay bất cứ cái gì đỏ có thể dùng được của các người bán hàng để lại. Liên trông thấy động lòng thương nhưng chính chị cũng không có tiền để mà cho chúng nó. Buổi chiều này mang đến cho hai chị em những cảm xúc đan xen giữa sự êm dịu và buồn bã. Nó là một phần của cuộc sống hàng ngày của họ, nơi họ phải đối mặt với những khó khăn và thách thức. Tuy nhiên, trong cảnh đẹp của buổi chiều, chúng ta cũng thấy sự đoàn kết và lòng nhân ái của chị em Liên và những người xung quanh.