Mùi Của Mây Trời: Một Quãng Thơ Về Tự Do và Không gian
Mùi long não trên người bà già xộc lên mũi tôi trong lúc giúp bà cài dây an toàn. Bà hỏi mở cửa số được không, một câu hỏi khiến tôi phải bật cười, như ngay trước đó bà hỏi trên này có nhà vệ sinh không hay là phải ghé dọc đường làm cải chuyện không ai thay thể được. Chúng tôi đang ngồi trên chiếc máy bay sẽ cắt cánh trong giây lát nữa.
Ngay từ khi bước chân lên khoang máy bay, bà già đã than ngộp thở quá, kêu ca máy bay mắc tiền mà hội mù (?!!). Nếu không bị con cái ép đi máy bay một lần cho biết, bà sẽ đi xe đò, loại xe cùi bắp để mở cừa cho gió vô dễ ngủ. Ở nhà cũng vậy, có thả cửa thì mới ngủ thả cửa Tôi thấy hơi mắc cười thẩm nghĩ thói quen này sẽ là thảm họa khi đi ...làu ngâm.
Ấn ức về chuyện kẹt trong những lớp kính dày không bao giờ được mở, dù hệ thống điều hòa trên máy bay đã làm người ta so vai vì lạnh, bà già vẫn tiếp tục kể về những cây sứ cùi, cây ngâu bên ngoài cửa số nhà mình, về hai cánh cửa gỗ bị mưa nắng làm cho thâm sì nứt nẻ. Câu chuyện gợi lên một cơn nhớ lo tơ mơ những cửa số nhà ngoại hôi tôi còn ở đó. Cũng mở toang suối ngủ dậy trước nhất nhìn qua khung cửa, thấy lấp ló một ngày. Những bữa mưa gió lớn buộc phải đóng cửa lại, tôi thấy bức bối ngộp như sắp đưa hơi đến nơi rồi.
Và qua cái cửa đêm đêm gió đắp cho đứa trẻ tôi mùi của những cái nắp lu chàm bằng lá dừa nước đã lâu ngày mục rã. Mùi rêu dậy trên những mảng tường tuổi gấp mấy lần tuổi tôi.
Người quê không đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài dù của đóng then cài. Bởi những cảnh cửa lá sách ở gian nhà xưa dù đóng kín rồi vẫn len lỏi vào nhà một thứ khi trời trong veo trong vắt, chi hít