Phân tích phép ru tự trong bài thơ của Văn Cao
Bài thơ của Văn Cao được viết theo thể thơ tự do, không ràng buộc về hình thức và đoạn thơ. Tuy nhiên, trong bài thơ này, Văn Cao đã sử dụng phép ru tự để tạo nên một không gian tĩnh lặng và mang tính chất thần bí. Phép ru tự là một phép thường được sử dụng trong thơ để tạo ra âm thanh êm dịu và tạo cảm giác như là một lời ru nhẹ nhàng. Trong bài thơ của Văn Cao, phép ru tự được sử dụng để tạo ra một không gian yên bình và tĩnh lặng, như một cách để truyền đạt tâm trạng của nhân vật chính. Văn Cao sử dụng các từ ngữ như "ru", "thoáng", "nhẹ", "mềm" để miêu tả âm thanh của phép ru tự. Những từ này tạo ra một cảm giác êm dịu và nhẹ nhàng, giống như tiếng ru của mẹ đối với đứa trẻ. Điều này tạo ra một không gian tĩnh lặng và mang tính chất thần bí, khiến người đọc cảm nhận được sự sâu lắng và tĩnh tại trong bài thơ. Phép ru tự cũng được sử dụng để tạo ra một sự kết nối giữa người đọc và nhân vật chính trong bài thơ. Nhưng không chỉ là một phép thủ thuật âm thanh, phép ru tự còn mang ý nghĩa sâu xa về tình yêu, sự mất mát và hy vọng. Nó là một cách để truyền đạt tâm trạng và cảm xúc của nhân vật chính, khiến người đọc cảm nhận được sự đau đớn và hy vọng trong cuộc sống. Tóm lại, phép ru tự trong bài thơ của Văn Cao không chỉ là một phép thủ thuật âm thanh, mà còn mang ý nghĩa sâu xa về tình yêu, sự mất mát và hy vọng. Nó tạo ra một không gian tĩnh lặng và mang tính chất thần bí, khiến người đọc cảm nhận được sự sâu lắng và tĩnh tại trong bài thơ.