Ngày Nắng Về: Ký Ức Tuổi Thơ Và Nỗi Nhớ Hương Quê
Ngày nắng về, nắng trải vàng ươm trên khắp ngõ ngách quê nhà, len lỏi qua từng tán lá xanh rì, rọi xuống mặt ao trong veo như dát bạc. Cái nắng mùa hạ oi ả nhưng lại dịu dàng đến lạ, mang theo hương vị ngọt ngào của tuổi thơ, khơi dậy trong tôi nỗi nhớ quê hương da diết.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nắng Theo Bước Chân Trẻ Thơ</h2>
Nắng ngày ấy gắn liền với những buổi trưa hè rong ruổi khắp đường làng cùng đám bạn. Nắng nhuộm vàng mái tóc, in dấu trên làn da rám nắng, là chứng nhân cho những trò chơi nghịch ngợm của tuổi thơ. Chúng tôi chạy nhảy tung tăng trên cánh đồng bát ngát, rượt đuổi nhau giữa những luống rau xanh mướt, tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng ve kêu râm ran, tạo nên bản hòa ca mùa hạ rộn ràng, đầy sức sống.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Hương Vị Quê Nhà Trong Nắng</h2>
Nắng len lỏi vào từng gian bếp, hong khô rơm rạ sau nhà, phảng phất hương thơm dìu dịu của rơm mới. Nắng ấp iu vườn cây trái sum suê, cho quả chín mọng, ngọt lịm. Nắng theo mẹ ra đồng, theo cha lên nương, là động lực cho những người nông dân cần mẫn, lam lũ. Nắng cũng là lúc bà ngồi trước hiên nhà, quạt nan nhẹ nhàng, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cổ tích thần tiên.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi Nhớ Dưới Ánh Nắng Vàng</h2>
Giờ đây, xa quê đã lâu, giữa phố thị ồn ào, náo nhiệt, tôi vẫn thường nhớ về những ngày nắng vàng rực rỡ ấy. Nhớ cái nắng chói chang nhưng trong trẻo, nhớ hương lúa chín thơm ngát, nhớ tiếng sáo diều vi vu trong gió, nhớ nụ cười hồn nhiên của lũ bạn ngày thơ. Nỗi nhớ ấy len lỏi vào từng dòng suy nghĩ, da diết và khắc khoải khôn nguôi.
Nắng vẫn về trên quê hương tôi, vẫn rực rỡ và ấm áp như thế. Còn tôi, vẫn mang trong tim hình ảnh những ngày nắng ấy, như một phần ký ức tuổi thơ tươi đẹp, theo tôi đi suốt cuộc đời.