**Nét đẹp bình dị và nỗi nhớ quê hương trong bài thơ "Trưa Vắng" của Hồ Dzếnh** ##
Bài thơ "Trưa Vắng" trích trong tập thơ "Quê Ngoại" của Hồ Dzếnh là một bức tranh giản dị, ấm áp về cuộc sống làng quê. Qua những hình ảnh quen thuộc, tác giả đã khéo léo thể hiện nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ. Hình ảnh "trưa vắng" mở đầu bài thơ đã gợi lên một khung cảnh yên tĩnh, thanh bình của làng quê. Nắng trưa "lòng vòng" trên những mái nhà tranh, "gió đưa mùi rơm" thoang thoảng, tạo nên một không khí êm đềm, thư thái. Hình ảnh "con trâu" nằm "nhai cỏ" dưới gốc cây đa, "bầy gà" "mải miết" kiếm ăn, "con chó" "ngủ khì" dưới hiên nhà, đều là những hình ảnh quen thuộc, gần gũi với cuộc sống làng quê. Tuy nhiên, ẩn sau vẻ đẹp bình dị ấy là nỗi nhớ quê hương da diết của tác giả. Câu thơ "Trưa vắng, lòng buồn, nhớ quê nhà" đã thể hiện rõ điều đó. "Trưa vắng" không chỉ là khung cảnh yên tĩnh mà còn là khoảng thời gian trống trải, cô đơn của người con xa quê. Nỗi nhớ quê hương như một dòng chảy âm thầm, len lỏi vào từng khoảnh khắc, từng hình ảnh trong bài thơ. Hình ảnh "mẹ già" "ngồi bên bếp lửa" càng làm tăng thêm nỗi nhớ quê hương của tác giả. "Mẹ già" là hình ảnh quen thuộc, ấm áp, là biểu tượng của tình yêu thương, sự bao dung. Nỗi nhớ mẹ, nhớ quê hương như một ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm tâm hồn tác giả trong những ngày xa xứ. Bài thơ "Trưa Vắng" của Hồ Dzếnh là một tác phẩm giản dị, mộc mạc nhưng đầy cảm xúc. Qua những hình ảnh quen thuộc, tác giả đã khéo léo thể hiện nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ. Bài thơ là lời khẳng định về tình yêu quê hương, đất nước, là lời nhắc nhở chúng ta hãy luôn trân trọng những giá trị truyền thống, những vẻ đẹp bình dị của quê hương.