** Phân tích chi tiết khổ thơ thứ hai trong bài thơ "Tràng Giang" của Huy Cận **

essays-star4(328 phiếu bầu)

** Khổ thơ thứ hai của bài thơ "Tràng Giang" là một bức tranh toàn cảnh về dòng sông rộng lớn, mênh mông: "Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp/Con thuyền xuôi mái nước song song/Thuyền về nước lại, sầu muộn nhớ/Đêm dài, trời rộng, nhớ canh canh". Khổ thơ này sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật để khắc họa nỗi buồn man mác, sâu lắng của thi nhân trước vẻ đẹp rộng lớn, vô tận của thiên nhiên. "Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp" là câu thơ mở đầu, đặt ra không gian chính của khổ thơ: dòng sông rộng lớn, mênh mông. Từ "gợn" gợi tả sự chuyển động nhẹ nhàng, êm đềm của sóng nước, nhưng lại được kết hợp với từ "buồn" tạo nên một cảm giác man mác, cô đơn. "Điệp điệp" nhấn mạnh sự lặp đi lặp lại, kéo dài của hình ảnh sóng nước, gợi lên cảm giác thời gian trôi chảy, vô tận. Sự buồn man mác này không phải là buồn đau, mà là một nỗi buồn nhẹ nhàng, thấm đượm, như chính tâm trạng của người thi sĩ trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Hình ảnh "Con thuyền xuôi mái nước song song" xuất hiện như một điểm nhấn giữa không gian bao la của dòng sông. "Xuôi mái" gợi tả sự nhẹ nhàng, trôi chảy của con thuyền, nhưng cũng đồng thời thể hiện sự nhỏ bé, cô đơn của con người trước thiên nhiên hùng vĩ. "Nước song song" tạo nên sự tương phản giữa sự chuyển động của con thuyền và sự tĩnh lặng của dòng sông, làm nổi bật thêm sự cô đơn của con người. Hai câu thơ cuối "Thuyền về nước lại, sầu muộn nhớ/Đêm dài, trời rộng, nhớ canh canh" thể hiện rõ nhất nỗi buồn sâu lắng của thi nhân. "Sầu muộn nhớ" là tâm trạng chủ đạo của khổ thơ, được nhấn mạnh bởi hình ảnh "đêm dài, trời rộng". Không gian rộng lớn, mênh mông của đêm tối càng làm nổi bật thêm sự cô đơn, nhỏ bé của con người. "Nhớ canh canh" thể hiện sự khắc khoải, day dứt không nguôi của nỗi nhớ, như một nỗi buồn dai dẳng, ám ảnh. Tóm lại, khổ thơ thứ hai của "Tràng Giang" là một bức tranh tuyệt đẹp về dòng sông, nhưng đồng thời cũng là một bức tranh tâm trạng sâu lắng, thể hiện nỗi buồn man mác, cô đơn của thi nhân trước vẻ đẹp rộng lớn, vô tận của thiên nhiên. Sự kết hợp hài hòa giữa hình ảnh thiên nhiên và tâm trạng con người đã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho khổ thơ này, để lại trong lòng người đọc một dư vị khó quên. Qua đó, ta thấy được sự tài tình của Huy Cận trong việc sử dụng ngôn từ và hình ảnh để diễn tả những cảm xúc tinh tế, sâu sắc.