Chi phí phá sàn trong mô hình tín dụng
Trong mô hình tín dụng, chi phí phá sàn có thể được xem là chi phí kiểm soát hoặc chi phí xác minh thực trạng. Trong bài viết này, chúng ta sẽ xem xét chi phí phá sàn và tác động của nó đến mô hình tín dụng. Đầu tiên, chúng ta cần hiểu rằng chi phí phá sàn là chi phí mà người cho vay phải chịu nếu người vay không trả nợ. Điều này có thể là do người cho vay phải tiến hành kiểm toán để xác định giá trị còn lại của doanh nghiệp hoặc để thanh lý doanh nghiệp. Chi phí phá sàn có thể ảnh hưởng đến hạn chế tín dụng và mất mát xã hội. Khi chi phí phá sàn đủ lớn, hạn chế tín dụng kiểu JR1976 có thể xuất hiện. Đây là tình huống khi người cho vay không muốn cho vay vì sợ mất mát do không trả nợ. Điều này có thể dẫn đến mất mát xã hội và hạn chế tín dụng kiểu T2010. Để minh họa điều này, chúng ta xem xét hai trường hợp. Trường hợp đầu tiên là khi tỷ lệ nợ vay \(DR\) nhỏ hơn mức tối đa \(M\). Trong trường hợp này, không có rủi ro không trả nợ và lãi suất sẽ được xác định bởi thị trường tín dụng cạnh tranh. Đường cung tín dụng sẽ nằm ngang và không có mất mát xã hội. Trường hợp thứ hai là khi tỷ lệ nợ vay \(DR\) lớn hơn mức tối đa \(M\). Trong trường hợp này, người vay sẽ không trả nợ và người cho vay sẽ phải chịu chi phí kiểm toán \(B\). Đường cung tín dụng sẽ được biểu diễn bằng một biểu thức phức tạp. Tóm lại, chi phí phá sàn có thể ảnh hưởng đến mô hình tín dụng và gây ra hạn chế tín dụng và mất mát xã hội. Để hiểu rõ hơn về tác động của chi phí phá sàn, cần phải xem xét các yếu tố khác như tỷ lệ nợ vay và mức tối đa của nợ vay.