Phê phán kiểu người trong xã hội qua văn bản "HAI KIỂU ÁO
Trong văn bản "HAI KIỂU ÁO", tác giả dân gian đã phê phán một kiểu người cụ thể trong xã hội bấy giờ. Văn bản này không chỉ là một câu chuyện đơn giản về hai kiểu áo khác nhau, mà còn là một cách để tác giả truyền đạt thông điệp về sự đa dạng và sự phân biệt đối xử trong xã hội. Tác giả đã sử dụng hai kiểu áo khác nhau để tượng trưng cho hai nhóm người khác nhau trong xã hội. Một nhóm mặc áo đẹp, sang trọng và đắt tiền, trong khi nhóm còn lại mặc áo xấu, rách rưới và rẻ tiền. Sự khác biệt này không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn phản ánh sự chênh lệch về địa vị xã hội và tầng lớp. Tác giả đã phê phán nhóm người mặc áo đẹp, sang trọng và đắt tiền bằng cách miêu tả họ là những người kiêu căng, tự phụ và coi thường nhóm người mặc áo xấu, rách rưới và rẻ tiền. Họ không chỉ xem thường người khác mà còn thể hiện sự kiêu ngạo và sự tự cao của mình. Tác giả muốn nhấn mạnh rằng sự đánh giá và phân biệt đối xử dựa trên ngoại hình và tài sản là không công bằng và gây ra sự chia rẽ trong xã hội. Tuy nhiên, tác giả cũng không chỉ trích nhóm người mặc áo xấu, rách rưới và rẻ tiền mà còn đề cao giá trị của họ. Dù không có ngoại hình và tài sản, nhóm người này được miêu tả là những người chân thành, tốt bụng và có trái tim nhân hậu. Tác giả muốn nhấn mạnh rằng sự đánh giá dựa trên ngoại hình và tài sản là hạn chế và không thể đo lường được giá trị thực sự của một người. Từ văn bản "HAI KIỂU ÁO", chúng ta có thể thấy tác giả dân gian đã phê phán kiểu người mà mặc áo đẹp, sang trọng và đắt tiền. Tác giả muốn chúng ta nhìn nhận và đánh giá một người dựa trên nhân cách và giá trị thực sự của họ, chứ không chỉ dựa trên ngoại hình và tài sản. Điều này là một thông điệp quan trọng về sự đa dạng và sự công bằng trong xã hội.