Sự Tự Hào và Hiếu Kính đối với Nghề của Mẹ
Trong cuộc sống, mỗi người đều có một nguồn cảm hứng riêng, và đôi khi, nguồn cảm hứng đó lại đến từ những người thân yêu nhất của chúng ta. Với tôi, người phụ nữ đặc biệt ấy chính là mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ làm nghề bán cá. Mỗi ngày, khi mặt trời mới ló dạng, mẹ đã sẵn sàng trên con thuyền nhỏ của mình, trải dọc theo dòng nước để đem cá linh về bán. Mẹ không ngại khó khăn, không ngại vất vả, chỉ để có thể nuôi sống gia đình nhỏ của mình. Những kỷ niệm về mẹ và nghề bán cá luôn ấn sâu trong tâm trí tôi. Có lần, khi tôi còn nhỏ, mẹ đứng trước cổng trường tiểu học nơi tôi học, với đôi tay chân chạy rao bán cá, nhưng mẹ vẫn không quên mang theo một gói xôi, một chiếc bánh nhỏ để tặng cho tôi. Đó không chỉ là những món quà vật chất, mà còn là tình yêu thương và sự quan tâm vô điều kiện của mẹ dành cho con. Dù đã xa nhà, dù đã trưởng thành, nhưng tôi không bao giờ quên nghề của mẹ. Trở về với quê hương, giữa những cánh đồng nước mênh mông, tôi cảm thấy tự hào vì mẹ, vì công việc mà mẹ đã chọn. Đó không chỉ là nghề bán cá, mà là sự hy sinh, sự kiên trì và sự yêu thương mãnh liệt. Tôi tự hào vì mẹ, và tôi luôn biết ơn mẹ, với tất cả những gì mẹ đã dành cho tôi. Trong cuộc sống, không có nghề nào là quá thấp thường, không có công việc nào là không đáng trân trọng. Mỗi người, mỗi công việc đều có ý nghĩa và giá trị riêng. Và với tôi, nghề bán cá của mẹ không chỉ là một nghề, mà còn là biểu tượng của tình mẫu tử và sự hiếu kính.