Mùa hè quê ngoại - kỷ niệm đáng nhớ

essays-star4(217 phiếu bầu)

Mùa hè quê ngoại là mùa hè quê ngoại, nơi tôi đã trải qua những kỷ niệm đáng nhớ. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bi đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bố óc, ăn vào học bài sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. Bí đỏ nấu với đậu phộng thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng phải buộc ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bây giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. Vì vậy, tôi phải học gấp đôi những đứa khác. Tối, tôi thức khuya lơ khuya lắc. Sáng tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đó kè. Ba tôi báo: "Nhất định đầu thằng Chương bị hở một chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại." Mẹ lôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nữ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay năn năn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: "Mày học hành cách sao mà càng ngày mày càng giống con mǎm vậy Chương ơi!" Giong me tôi như một lời than. Tôi mim cười trần an me: "Mẹ đừng lo! Qua kỳ thi này, con lại mập lên cho mẹ coi!" Không hiểu mẹ có tin lời tôi không mà tôi thấy mắt mẹ rưng rung. Thấy mẹ buồn, tôi cũng buồn lây. Nhưng tôi chẳng biết cách nào an ủi mẹ. Tôi đành phải nín thở nuốt trọn một tô canh bí đỏ cho mẹ vui lòng. Dù sao, công của tôi không phải là công cốc. Những ngày thức khuya dậy sớm đã không phản bội lại tôi. Kỳ thi cuối năm, tôi xếp hạng khá cao. Ba tôi hào hứng thông báo: "Sang năm ba sẽ mua cho con một chiếc xe đạp." Mẹ tôi chẳng hứa hẹn gì. Mẹ chi "thưởng" tôi một cái cốc trên trán: "Cha mày! Từ nay lo mà ăn ngủ cho lại sức nghe chưa!" Ba tôi vui. Mẹ tôi vui. Nhưng tôi mới là người vui nhất. Tôi đàng hoàng chia tay với những tô canh bí đỏ mà không sợ mẹ tôi thở dài. Dù sao thì cũng cảm ơn mày, cơn ác mộng của tạo, nhưng bây giờ xin tạm biệt nhé. Tôi cúi đầu nói thầm với trái bí cuối cùng đang nằm lăn lóc trong góc bếp trước khi cung tay cốc cho nó m phát. (Trích Hạ đỏ, Nguyễn Nhật Ánh, Nxb Trẻ, 2017)