Sự Trữ Tình trong Khổ Thơ 3,4 của Bài Nhớ Mùa Phương Xưa của Phạm Hải Đăng
Trong khổ thơ 3,4 của bài thơ "Nhớ mùa phương xưa" của Phạm Hải Đăng, chúng ta cảm nhận được sự trữ tình và luyến tiếc sâu sắc của chủ thể. Dòng thơ "Một chiều nắng vàng, gió lay lá / Em về qua con đường quen ngày xưa" thể hiện sự hoài niệm và mong chờ của chủ thể khi chờ đợi người yêu trở về. Sự chờ đợi và hy vọng này đã tạo nên một không gian tĩnh lặng, nhưng đầy nghẹn ngào và xúc động. Điều này khiến cho tình cảm trong bài thơ trở nên rất chân thành và sâu lắng, thể hiện lòng trung thành và kiên định của chủ thể dành cho người yêu.