**Thơ Đường: Nỗi Niềm Của Con Người Trước Thực Tại** ##
Bài thơ "Tựa Lầu Tần" của Lý Bạch là một minh chứng rõ nét cho nỗi niềm của con người trước thực tại. Qua những câu thơ đầy ẩn dụ, tác giả đã thể hiện sự tiếc nuối, bất lực và cay đắng khi đối diện với sự tàn phai của thời gian và sự vô thường của cuộc sống. Câu thơ đầu tiên "Nào lúc tựa lầu Tần hôm nọ" đã gợi lên một quá khứ huy hoàng, một thời vàng son của lịch sử. Hình ảnh "lầu Tần" - biểu tượng cho quyền uy và sự thịnh vượng - khiến người đọc liên tưởng đến một thời kỳ huy hoàng của đất nước. Tuy nhiên, "hôm nọ" đã trôi qua, chỉ còn lại là những hồi ức. Câu thơ thứ hai "Cành liễu mành bẻ thủa đang tơ" lại là một ẩn dụ cho sự thanh xuân tươi đẹp, đầy sức sống. Hình ảnh "cành liễu" mềm mại, uyển chuyển, "mành bẻ" mỏng manh, tinh tế, tượng trưng cho vẻ đẹp thanh tao, rạng rỡ của tuổi trẻ. Nhưng "thủa đang tơ" - thời gian tươi đẹp ấy đã qua đi, chỉ còn lại là những tiếc nuối. Hai câu thơ tiếp theo "Khi trướng ngọc, lúc rèm ngà, Mảnh xuân $y^{4}$ hãy sờ sờ dâu phong" lại càng tăng thêm nỗi buồn tiếc nuối. "Trướng ngọc", "rèm ngà" là những vật dụng xa hoa, lộng lẫy, tượng trưng cho cuộc sống giàu sang, sung túc. "Mảnh xuân $y^{4}$" - vẻ đẹp thanh xuân - giờ đây đã "sờ sờ dâu phong" - tàn phai, héo úa. Câu thơ "Bây giờ đã ra lòng ruồng rây, Để thân này nước chảy hoa trôi!" thể hiện sự bất lực và cay đắng của tác giả trước sự tàn phai của thời gian. "Ruồng rây" - sự ruồng bỏ, lạnh nhạt - khiến con người cảm thấy cô đơn, lạc lõng. "Nước chảy hoa trôi" - cuộc sống trôi đi như dòng nước, không thể níu giữ - khiến con người cảm thấy bất lực, vô vọng. Câu thơ cuối cùng "Hóa công sao khéo trêu ngươi? Bóng đèn tà nguyệt , như mùi ký $sinh^{5}$" là lời than thở đầy chua xót của tác giả. "Hóa công" - tạo hóa - đã trêu ngươi con người, khiến họ phải đối mặt với sự tàn phai, vô thường của cuộc sống. "Bóng đèn tà nguyệt" - ánh trăng mờ ảo, lạnh lẽo - tượng trưng cho sự cô đơn, trống trải. "Mùi ký $sinh^{5}$" - mùi hương của sự sống - giờ đây chỉ còn là những ký ức, những hoài niệm. Bài thơ "Tựa Lầu Tần" là một lời khẳng định về sự vô thường của cuộc sống. Nó khiến người đọc phải suy ngẫm về giá trị của thời gian, về sự ngắn ngủi của cuộc đời và về những gì con người nên làm để sống một cuộc đời trọn vẹn, ý nghĩa.