Phân tích văn bản "ĐỌC HIỂU - ĐẾ 1: Dặn con" của Trần Nhuận Minh
Trong văn bản "ĐỌC HIỂU - ĐẾ 1: Dặn con" của Trần Nhuận Minh, chúng ta có thể nhận thấy phương thức biểu đạt chủ yếu là sử dụng ngôn ngữ thơ ca và hình ảnh tượng trưng. Nhà thơ sử dụng những câu thơ ngắn gọn, đơn giản nhưng mang ý nghĩa sâu sắc để truyền đạt thông điệp của mình. Trong câu đầu của bài thơ, nhà thơ sử dụng từ "hành khất" thay vì "người ăn mày" để diễn tả tình trạng khó khăn, đau khổ mà con người phải trải qua trong cuộc sống. Từ "hành khất" mang ý nghĩa rằng con người không muốn trở thành một người phải chịu đựng những khó khăn, đau khổ như người ăn mày. Điều này cho thấy tác giả muốn nhấn mạnh sự khắc nghiệt của cuộc sống và hy vọng rằng con người không phải trải qua những khó khăn đó. Biện pháp tu từ điệp cấu trúc "Con không..." được sử dụng liên tục trong văn bản để tạo ra sự nhấn mạnh và lặp lại ý nghĩa. Từ "con" ở đây có thể hiểu là con người, và nhà thơ sử dụng nó để diễn tả những điều mà con người không được làm, không được hỏi, không được cười giêu họ. Điều này tạo ra một hiệu ứng nhấn mạnh và gợi lên sự bất lực, sự thiếu tự do của con người trong xã hội. Từng câu thơ trong văn bản đều mang ý nghĩa sâu sắc và gợi lên những suy nghĩ về cuộc sống, tình yêu thương và hy vọng. Tuy ngắn gọn nhưng văn bản này đã thành công trong việc truyền đạt thông điệp của tác giả và gợi lên những cảm xúc sâu sắc trong người đọc. Trên đây là phân tích văn bản "ĐỌC HIỂU - ĐẾ 1: Dặn con" của Trần Nhuận Minh, qua đó chúng ta có thể hiểu rõ hơn về phương thức biểu đạt và ý nghĩa của tác phẩm này.