Tâm trạng trữ tình trong hai câu thơ cuối của nhà thơ
Trong hai câu thơ cuối của bài thơ, nhà thơ thể hiện tâm trạng chán chường và mỏi mệt của mình. Nhân vật trữ tình trong bài thơ không có ai để tâm sự, và trời đất bao la nhưng lại vắng lặng và trống trải. Điều này khiến tác giả quay về với nội tâm và lòng buồn sẵn có của mình.
Tâm trạng chán chường và mỏi mệt được thể hiện qua việc nhà thơ sử dụng các từ ngữ như "chán chường" và "mỏi mệt". Nhân vật trữ tình trong bài thơ cảm thấy mệt mỏi vì không có ai để tâm sự và chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Điều này tạo ra một cảm giác cô đơn và bất lực trong tâm trạng của nhân vật.
Trong hai câu thơ cuối, nhà thơ cũng miêu tả trời đất bao la nhưng lại vắng lặng và trống trải. Điều này tượng trưng cho sự cô đơn và trống rỗng trong cuộc sống của nhân vật. Mặc dù thế giới xung quanh rộng lớn và đầy tiềm năng, nhưng nhân vật trữ tình không thể tìm thấy sự an ủi và sự chia sẻ từ những người xung quanh.
Tâm trạng chán chường và mỏi mệt của nhân vật khiến tác giả quay về với nội tâm và lòng buồn sẵn có của mình. Nhà thơ có thể cảm nhận sự cô đơn và bất lực trong tâm trạng của nhân vật và chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình thông qua bài thơ. Điều này tạo ra một sự kết nối giữa tác giả và người đọc, và khám phá sâu hơn về tâm trạng trữ tình của nhân vật.
Tóm lại, trong hai câu thơ cuối của bài thơ, nhà thơ thể hiện tâm trạng chán chường và mỏi mệt của nhân vật trữ tình. Nhân vật không có ai để tâm sự, và trời đất bao la nhưng lại vắng lặng và trống trải. Điều này khiến tác giả quay về với nội tâm và lòng buồn sẵn có của mình.