Tâm trạng của người chính phụ thể hiện trong bốn câu thơ
Trong bốn câu thơ của bài thơ "Chàng thì đi cõi xa mưa gió, Thiếp thì về buồng cũ chiếu chǎn. Đoái trông theo đã cách ngǎn, Tuôn màu mây biếc trải ngần núi xanh." của Đặng Trần Côn, người chính phụ đã thể hiện một tâm trạng phức tạp và sâu sắc. Trước tiên, người chính phụ đã cảm thấy đau khổ và buồn bã khi phải xa lìa người yêu của mình. Họ cảm thấy như đang đi trên một con đường xa xôi, chịu đựng những cơn mưa và gió mạnh, nhưng vẫn kiên quyết tiếp tục đi lên. Tuy nhiên, họ cũng biết rằng họ không thể sống mãi trong sự cô đơn và xa lìa, vì vậy họ quyết định trở về nơi họ cảm thấy an toàn và quen thuộc nhất - buồng cũ của họ. Người chính phụ cũng cảm thấy như họ đang bị cuốn vào một thế giới đầy màu sắc và tươi đẹp, nơi mà họ có thể tìm thấy sự an lạc và hạnh phúc. Họ cảm thấy như đang trải qua một chuyến đi đầy ý nghĩa, với những màu sắc tươi mới và những ngọn núi xanh biếc. Tuy nhiên, họ cũng biết rằng họ không thể giữ được những khoảnh khắc này mãi mãi, vì vậy họ quyết định giữ chúng trong lòng và nhớ về chúng mỗi khi họ cần sự an lạc. Tóm lại, người chính phụ trong bài thơ đã thể hiện một tâm trạng phức tạp và sâu sắc, với những cảm giác đau khổ, sự cô đơn và sự hạnh phúc. Họ đã tìm thấy sự an lạc và hạnh phúc trong những khoảnh khắc tươi đẹp và màu sắc, nhưng họ cũng biết rằng những khoảnh khắc này không thể giữ mãi.