So Sánh Quan Niệm Về Vẻ Đẹp Con Người Qua Hai Tác Phẩm Văn Học Kinh Điển
Trong lịch sử văn học thế giới, vẻ đẹp con người luôn là đề tài muôn thuở, được thể hiện qua nhiều góc nhìn độc đáo của các nhà văn, nhà thơ. Hai câu thơ và văn trên đây, một từ "Truyện Kiều" của Nguyễn Du và một từ "Hamlet" của Shakespeare, mặc dù cùng nói về vẻ đẹp con người nhưng lại mang những quan niệm khác nhau. Nguyễn Du, qua câu "Rõ ràng trong ngọc trắng ngà, Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên", sử dụng hình ảnh "ngọc trắng ngà" để miêu tả vẻ đẹp thuần khiết, không tì vết của nhân vật Thúy Kiều. Vẻ đẹp ấy không chỉ dừng lại ở hình thức bên ngoài mà còn là sự tinh tế, sâu sắc của tâm hồn - "một tòa thiên nhiên" vững chãi và đầy sức sống. Đây là cách nói đậm chất thơ, gợi lên sự ngưỡng mộ và tôn kính đối với vẻ đẹp tự nhiên, không tạo tác. Trong khi đó, Shakespeare trong "Hamlet" lại nêu lên một quan điểm khác: "Con người là kiểu mẫu của muôn loài, vẻ đẹp của thế gian". Tại đây, vẻ đẹp con người được nhấn mạnh là sự vượt trội, độc đáo, khi con người được xem là chuẩn mực của vẻ đẹp, là điểm tựa của mọi sự so sánh. Shakespeare không chỉ ca ngợi vẻ đẹp hình thức mà còn nhấn mạnh đến vị thế và vai trò của con người trong vũ trụ, như một kiểu mẫu hoàn hảo. Qua hai cách nói trên, chúng ta thấy rằng mỗi nhà văn, nhà thơ đều có cách thể hiện quan niệm về vẻ đẹp riêng biệt, phản ánh qua từng nền văn hóa và thời đại mà họ sống. Nguyễn Du nhấn mạnh đến vẻ đẹp tự nhiên, trong khi Shakespeare lại coi trọng vẻ đẹp vượt trội và vai trò của con người. Cả hai đều góp phần làm phong phú thêm quan niệm về vẻ đẹp con người trong kho tàng văn học thế giới.