Tả cảnh sông nước quê hương
Giới thiệu: Mỗi khi nhắc đến con sông quê, người ta lại nói với giọng bình thản và thân thương, như cái con sông đã đậm đà vào tâm hồn nhà thơ và con người nơi ấy. Phần 1: Tính từ "xanh biếc" và "trong" gợi mở sự thanh khiết và nên thơ của dòng sông quê. Tính từ "xanh biếc" không chỉ mô tả màu sắc của nước mà còn gợi lên sự trong trẻo, trong sáng của dòng sông. "Trong" không chỉ là vị trí của dòng sông mà còn là sự thanh bình, yên tĩnh của nó. Phần 2: So sánh "nước gương" tô đậm sự thanh bình tuyệt đối của dòng sông. Nước gương không chỉ phản chiếu hình ảnh mà còn phản chiếu sự trong sáng, trong suốt của dòng sông. Nó cũng gợi lên sự êm ả của cuộc sống thanh bình bên dòng sông, phản chiếu cả sự thơ mộng, trong sáng trong tâm hồn tác giả. Phần 3: "Nhân hóa" "soi", "toc" biến không gian nghệ thuật hai bên bờ sông thành nhân vật của mình, nhà thơ muốn gợi lên cái "hồn", cái tình của con sông quê. Hàng tre trở thành dân quê, với những sinh hoạt giống con người, hay chính con người yêu quê hương quá, mà nhận ra cả bóng dáng của chị, của mẹ bên con sông yêu thương. Phần 4: "Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè/ Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng": Lại thêm một phép so sánh tuyệt đẹp. Cái nắng của buổi trưa hè là nắng gắt, như tâm hồn tràn đầy nhựa sống và tình yêu thiết tha với quê hương của tác giả vậy. Nó mở ra một khung cảnh trữ tình đầy duyên dáng. Nắng không "chiếu", không "soi", mà là "tỏa", có lẽ chỉ từ tỏa mới có thể diễn tả được hết cái tấm lòng bao la muốn tỏa sáng trọn vẹn dòng sông quê. Sức nắng tỏa xuống dòng sông lấp loáng, tạo nên một khung cảnh trữ tình và đầy duyên dáng. Kết luận: Tả cảnh sông nước quê hương là việc mô tả sự thanh khiết, trong sáng và tình cảm của con sông. Tác giả sử dụng các biện pháp nghệ thuật như so sánh và nhân hóa để tạo nên một bức tranh sinh động và trữ tình về quê hương.