Ông Cà và bát phở ngon
Trong câu chuyện ngắn "Ông Cà và bát phở ngon", chúng ta được đưa vào cuộc sống của nhân vật chính là Ông Cà, người đang mang trong mình một niềm oán trách về cuộc sống của mình. Ông oán trách cha mình, người đã sinh ra ông nhưng không chăm sóc ông đúng cách. Ông cũng oán trách một cuộc sống không đủ tiền bạc đã đẩy ông vào cảnh khốn quần. Nhưng giữa những niềm oán trách đó, Ông Cà vẫn giữ được một nụ cười thảm hại và một ý thức chua chát về cuộc sống. Trong câu chuyện, Ông Cà và Tu có một cuộc trò chuyện ngắn về việc mua một hào phở. Ông Cà đề nghị Tu mua bát phở và đem về cho ông. Nhưng khi Ông Cà nhìn thấy bát phở trên bàn, ông trở nên cáu gắt và oán trách rằng bát phở không ngon như ông đã nghĩ. Ông cảm thấy như bị đấm vào mặt. Nhưng sau đó, Ông Cà nhận ra rằng bát phở ngon là do ông cảm nhận và không phụ thuộc vào cái dĩa hay cái đũa. Ông Cà nhận ra rằng cuộc sống cũng vậy, nó không phụ thuộc vào những thứ vật chất mà phụ thuộc vào cách chúng ta nhìn nhận và trải nghiệm nó. Câu chuyện tiếp tục khi Ông Cà và Tu cùng nhau ăn bát phở ngon. Ông Cà cảm thấy rất ngon miệng và ông nhớ mãi hương vị đó. Ông so sánh Ông Cà với rời và cảm thấy toàn thân run lên. Sau đó, Ông Cà nằm xuống và nhìn vào gói bọc giấy báo trong tay mình. Ông cảm nhận được tiếng vìt rền trong yên lặng và bước đi nhẹ nhàng. Ông nhìn vào nhà tối om và tự hỏi tại sao nhà ông lại tối thế này. Ông gọi tên Tu và ông nhận ra rằng Tu cũng đang mệt mỏi. Ông quyết định đem cho Tu một ít hạt mít để ăn. Tu bất ngờ và cảm thấy rất biết ơn Ông Cà. Họ ngồi im lặng trong bóng tối và Ông Cà nhai hạt mít trong im lặng. Ông Cà nhìn vào đồi bạ và cảm nhận được sự yên tĩnh. Cuối cùng, Ông Cà và Tu cùng nhau trầm ngâm về cuộc sống và Ông Cà cảm thấy rất biết ơn vì có Tu bên cạnh. Câu chuyện "Ông Cà và bát phở ngon" cho chúng ta một bài học quan trọng về cách nhìn nhận cuộc sống. Nó nhắc chúng ta rằng cuộc sống không phụ thuộc vào những thứ vật chất mà phụ thuộc vào c