Trời mãn chiều!
Trời mãn chiều!
Tường về đến cây đa đầu làng. Mặt trời đỏ ối đang từ từ lặn xuống phía dãy núi Bạch Bát. Những đám mây ẩn hiện, hình thù kỳ quái che khuất tia nắng cuối cùng trong ngày.
Tường chạnh lòng, tủi thân. Anh đưa tay sờ lên mặt: thô, ráp, xù xì. Đó là cảm giác của tay anh nhận được trên khuôn mặt đã chết.
Tối chạng vạng.
Tường bước vội trên con đường lát gạch về làng Trọng Nhân. Hơn sáu năm đi xa, chắc bây giờ mẹ anh già lắm. Có già như bà Còm không. Anh đổi khác, mẹ anh có nhận ra không. Còn bố anh có còn đi làm thợ thùng đào thùng đâu nữa không. Cái nghề ấy khổ lắm bố ơi. Và Thương nữa! Tường nhớ lại cây đa hai trăm tuổi đã nhiều lần chứng kiến tình yêu của anh.
Tường giật mình. Mải nghĩ, anh đã đi qua ngõ nhà mình mấy bước. $[\ldots ]$ Tường đứng trước ngõ. Nhà mình đây rồi! Tường reo to trong lòng! Ôi! Bao năm anh lạc lõng khắp các nẻo chiến trường.Bao năm Tường sống trong nhớ nhung,khát khao , chờ đợi.Hình ảnh mẹ, vợ và cha lúc nào cũng đau đáu,khác khoải trong tim.. Giờ thì anh đã về đây.Về nơi đã sinh ra anh, nơi anh lớn lên và ra trận.
Gặp mẹ như thế nào nhỉ? Anh sẽ chạy nhanh đến ôm chầm lấy mẹ.. Không! Anh sẽ hiu hiu nhìn mặt, hai tay đưa về trước khi dò dâm trong sân.. Cũng không! Nhìn thấy mẹ sẽ ngã mất.$[\ldots ]$ Còn bố nữa! Anh sẽ đứng nghiêm:"Thưa bác lực điên.Con đang đeo hai huận chương chiến công trở về . Từu lượng của bác dao này thế nào a?". Bố anh cười rạng rõ:"Cha anh chứ! Mẹ và vợ anh hết nước mắt'. Còn Thương nữa! Anh sẽ đeo ba lô đứng