Những suy nghĩ về người ăn xin và sự đáng trân trọng

essays-star4(289 phiếu bầu)

Người ăn xin là một hình ảnh quen thuộc trên các con phố đông đúc của thành phố. Họ thường xuất hiện trước mắt chúng ta, với đôi mắt đỏ đọc và ánh mắt cầu xin. Nhìn vào họ, ta có thể thấy sự đau khổ và khốn khó trong cuộc sống của họ. Tuy nhiên, chúng ta thường có xu hướng xa lánh và không chú ý đến họ. Câu chuyện trên phản ánh một tình huống mà tôi đã trải qua. Một người ăn xin già lọm khọm đứng trước mặt tôi, với đôi mắt ướt đẫm và bàn tay sưng húp. Tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi không có gì để cho ông ta. Tuy nhiên, điều gì đó đã thay đổi trong tôi khi tôi nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông ta. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng người ăn xin không chỉ là người nhận, mà còn là người cho. Dù chỉ là một chút gì đó, tôi đã cho ông ta sự quan tâm và sự chia sẻ. Điều này đã khiến ông ta cảm thấy biết ơn và tôi cũng nhận được một phần của sự đáng trân trọng từ ông ta. Câu chuyện này cho thấy rằng người ăn xin không chỉ là những người nghèo khó và bất hạnh, mà còn là những con người có cảm xúc và những giá trị nhân văn. Họ cần được đối xử với sự tôn trọng và đáng quý trọng. Chúng ta không nên xa lánh hay phớt lờ họ, mà hãy cố gắng hiểu và chia sẻ với họ. Trong cuộc sống, chúng ta thường quan tâm đến những điều vật chất và thành công cá nhân. Nhưng câu chuyện này nhắc nhở chúng ta rằng sự đáng trân trọng không chỉ đến từ những thành tựu và tài sản, mà còn từ những hành động nhỏ nhặt và sự chia sẻ từ trái tim. Đôi khi, việc cho đi một chút gì đó có thể mang lại niềm vui và ý nghĩa lớn hơn chúng ta tưởng. Vì vậy, hãy dừng lại và nhìn xung quanh chúng ta. Hãy để ý đến những người ăn xin và những người khó khăn xung quanh chúng ta. Hãy cho đi một chút gì đó, không chỉ để giúp đỡ họ, mà còn để tạo ra sự đáng trân trọng và ý nghĩa trong cuộc sống của chúng ta.