** Phân tích khổ thơ thứ hai trong bài thơ "Tràng Giang" của Huy Cận **

essays-star4(192 phiếu bầu)

** Khổ thơ thứ hai của "Tràng Giang" - "Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp/ Con thuyền xuôi mái nhẹ nhàng/ Mây từ trên xuống phủ ngang trời/ Lớp lớp mây cao, tầng tầng lớp lớp" - tập trung khắc họa bức tranh thiên nhiên tĩnh lặng, buồn man mác, gợi lên cảm giác mênh mông, vô tận. Hình ảnh "sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp" mở đầu đã đặt ngay lên tâm trạng chủ đạo của toàn khổ thơ: sự buồn man mác, lan tỏa rộng lớn như chính dòng sông. Từ "điệp điệp" gợi tả sự lặp lại, nối tiếp không ngừng của những gợn sóng, tạo nên cảm giác thời gian trôi chảy, vô tận, đồng thời nhấn mạnh sự buồn sâu lắng. Hình ảnh "con thuyền xuôi mái nhẹ nhàng" đối lập nhưng lại bổ sung cho hình ảnh dòng sông rộng lớn. Con thuyền nhỏ bé, nhẹ nhàng trôi giữa dòng sông mênh mông, gợi lên cảm giác cô đơn, lạc lõng của con người trước thiên nhiên bao la. Sự "nhẹ nhàng" của con thuyền cũng phản ánh sự tĩnh lặng, êm đềm của dòng sông, tạo nên một bức tranh thiên nhiên yên bình nhưng cũng không kém phần cô đơn. Hình ảnh "mây từ trên xuống phủ ngang trời/ Lớp lớp mây cao, tầng tầng lớp lớp" là điểm nhấn của khổ thơ. Mây phủ kín bầu trời, tạo nên cảm giác bao trùm, rộng lớn, nhấn mạnh sự mênh mông của không gian. Cấu trúc "lớp lớp... tầng tầng lớp lớp" không chỉ miêu tả sự dày đặc của mây mà còn gợi lên chiều sâu, chiều rộng của không gian, khiến cho bức tranh thiên nhiên trở nên càng thêm hùng vĩ, bao la. Sự tĩnh lặng của mây cũng góp phần tạo nên không khí trầm mặc, buồn bã của toàn bộ khổ thơ. Tóm lại, khổ thơ thứ hai của "Tràng Giang" với những hình ảnh sóng, thuyền, mây được miêu tả tinh tế, đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên rộng lớn, tĩnh lặng, mang đậm chất buồn man mác. Sự kết hợp hài hòa giữa các hình ảnh, cùng với việc sử dụng điệp ngữ, tạo nên một không gian nghệ thuật sâu lắng, gợi lên nhiều suy tư về sự nhỏ bé của con người trước thiên nhiên và sự cô đơn, lạc lõng trong cuộc đời. Cảm giác mênh mông, vô tận của thiên nhiên khiến người đọc cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm, khó tả.