Sự hùng vĩ của dòng sông Đà trong bài viết "Người lái đò sông Đà" của Nguyễn Tuân

essays-star4(250 phiếu bầu)

Bài viết này sẽ tập trung vào tác phẩm "Người lái đò sông Đà" của tác giả Nguyễn Tuân. Tác phẩm này được in trong tập Sông Đà năm 1960 và là một trong những tác phẩm độc đáo của Nguyễn Tuân. Trong bài viết, chúng ta sẽ khám phá sự hùng vĩ của dòng sông Đà và cách mà tác giả đã thể hiện nét đẹp hung bạo của nó. Nguyễn Tuân là một tác giả lớn của văn học hiện đại Việt Nam, với những thành tựu xuất sắc trước và sau năm 1945. Tác phẩm của Nguyễn Tuân mang phong cách riêng độc đáo, nổi bật với chất tài hoa uyên bác. Trong suốt cuộc đời, Nguyễn Tuân luôn tìm kiếm cái đẹp và khám phá thế giới từ phương diện văn hóa thẩm mỹ. Ông thường miêu tả con người trong vẻ đẹp tao nhã của nghệ sĩ. "Người lái đò sông Đà" là một bài tùy bút độc đáo của Nguyễn Tuân, trong đó ông kể về chuyến đi gian khổ và hào hứng của mình lên miền đất Tây. Trong bài viết, Nguyễn Tuân tạo nên hình tượng người lái đò sông Đà, một hình ảnh hiên ngang và mạnh mẽ, đồng thời cũng là hình tượng của con sông Đà hung bạo và trữ tình. Trong đoạn văn miêu tả bờ sông, Nguyễn Tuân thể hiện rõ sự hùng vĩ của dòng sông Đà. Quãng mặt ghẻ̉nh Hảt Lống và những cái hút nước trên sông được miêu tả như những biểu tượng của sự hùng vĩ của sông Đà. Từng đoạn sóng trên sông Đà mang trong mình một sức mạnh khó tin, khiến người đọc không thể không cảm nhận được sự hung bạo và trữ tình của dòng sông này. Tác phẩm "Người lái đò sông Đà" của Nguyễn Tuân không chỉ là một bức tranh sống động về con người và dòng sông, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, thể hiện sự tài hoa của tác giả. Qua bài viết này, chúng ta có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của dòng sông Đà và đồng thời khám phá thêm vẻ đẹp độc đáo của văn học hiện đại Việt Nam. Trên đây là những điểm nổi bật trong bài viết "Người lái đò sông Đà" của Nguyễn Tuân. Hy vọng rằng bài viết này đã giúp bạn hiểu thêm về tác phẩm này và cảm nhận được sự hùng vĩ của dòng sông Đà.