Sóng: Một bức tranh đẹp về tình yêu và nỗi nhớ

essays-star4(184 phiếu bầu)

Sóng là một trong những thi phẩm trữ tình hay nhất của Xuân Quỳnh nói riêng và của nền văn học Việt Nam nói chung. Bài thơ là tiếng lòng của một trái tim phụ nữ đang yêu hết mình, yêu tha thiết nhưng cũng đầy lo âu, trăn trở trước sóng gió của cuộc đời. Qua hình tượng “sóng” và “em”, Xuân Quỳnh đã khắc họa thành công một bức tranh đẹp về tình yêu và nỗi nhớ.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi khát khao tình yêu được thể hiện qua hình tượng “sóng”</h2>

Mở đầu bài thơ là hình ảnh sóng náo động, dữ dội:

“Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ”

Sóng hiện lên với hai trạng thái đối lập, vừa dữ dội, ồn ào, vừa dịu êm, lặng lẽ. Đó cũng chính là tâm trạng của người con gái khi yêu. Tình yêu khiến tâm hồn người phụ nữ trở nên nhạy cảm, dễ thay đổi. Có lúc họ cuồng nhiệt, nồng nàn như muốn bùng cháy hết mình trong tình yêu. Nhưng cũng có lúc họ e ấp, dịu dàng, nhỏ nhẹ như sợ gió thổi bay mất tình yêu.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Tình yêu là sự hòa hợp giữa hai tâm hồn đồng điệu</h2>

Không chỉ mượn hình ảnh sóng để nói về tâm trạng khi yêu, Xuân Quỳnh còn sử dụng hình ảnh này để nói về nỗi nhớ da diết, khát khao được gặp gỡ, được hòa quyện:

“Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu bồi hồi trong ngực trẻ”

Sóng từ ngàn đời vẫn thế, vẫn miệt mài xô bờ, vẫn cuộn trào mãnh liệt. Nỗi khát vọng của sóng cũng mãnh liệt như tình yêu của người con gái. Phải chăng, sóng là hiện thân cho những con người đang yêu, đang khao khát được đến với tình yêu?

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi nhớ da diết, khát khao được yêu thương</h2>

Trong tình yêu, nỗi nhớ là một phần không thể thiếu. Khi yêu, người ta luôn muốn được ở bên cạnh, được chia sẻ mọi vui buồn với người mình yêu. Và khi xa cách, nỗi nhớ trào dâng, da diết, khát khao được gặp gỡ, được ở bên cạnh người mình yêu thương:

“Con sóng dưới lòng sâu

Con sóng trên mặt nước

Ôi con sóng nhớ bờ

Ngày đêm không ngủ được

Lòng em nhớ đến anh

Cả trong mơ còn thức”

Hình ảnh “con sóng” lại được láy lại, sóng lớp lớp, tầng tầng bất tận như nỗi nhớ trong lòng em. Nỗi nhớ ấy da diết, mãnh liệt đến mức “ngày đêm không ngủ được”, “cả trong mơ còn thức”. Phải yêu và nhớ đến nhường nào thì nỗi nhớ trong em mới cuộn trào, dữ dội đến thế.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Khát vọng về một tình yêu bền vững, thủy chung</h2>

Kết thúc bài thơ là lời khẳng định về một tình yêu thủy chung, son sắt:

“Dẫu xuôi về phương bắc

Dẫu ngược về phương nam

Nơi nào em cũng nghĩ

Hướng về anh - một phương”

Dù có đi về đâu, phương nào thì tình yêu của em dành cho anh vẫn luôn hướng về một hướng. Lời khẳng định như một lời thề nguyện về một tình yêu thủy chung, son sắt, bất diệt.

Bài thơ “Sóng” khép lại nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vọng mãi trong lòng người đọc. Bằng việc sử dụng hình tượng “sóng” kết hợp với nhiều biện pháp tu từ độc đáo, Xuân Quỳnh đã khắc họa thành công tâm trạng của người phụ nữ khi yêu. Đó là một tình yêu nồng nàn, mãnh liệt nhưng cũng đầy lo âu, trăn trở. Qua đó, người đọc thêm cảm phục, yêu mến tâm hồn nhạy cảm, tinh tế và tài năng của nữ sĩ.