Lời Ru - Nét đẹp bất biến hay lời khẳng định về sự phụ thuộc? ##
Bài thơ "Lời Ru của Me" của tác giả Nguyễn Duy đã khơi gợi nhiều cảm xúc về tình mẫu tử thiêng liêng. Tuy nhiên, việc sử dụng hình ảnh "Lời ru" như một sợi dây kết nối giữa mẹ và con lại ẩn chứa một góc nhìn khác về vai trò của người mẹ trong cuộc sống của con. Một số người cho rằng, "Lời ru" là biểu tượng cho sự yêu thương, che chở và hy sinh vô điều kiện của người mẹ dành cho con. Lời ru là lời tâm tình, là lời khích lệ, là lời ru ngủ con vào giấc mơ đẹp. Nó là sợi dây kết nối vô hình, giúp con cảm nhận được sự ấm áp, an toàn và yêu thương từ mẹ. Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng, việc sử dụng hình ảnh "Lời ru" như một sợi dây kết nối giữa mẹ và con lại ẩn chứa một góc nhìn khác về vai trò của người mẹ trong cuộc sống của con. "Lời ru" có thể được hiểu như một lời khẳng định về sự phụ thuộc của con vào mẹ. Con được ru ngủ, được che chở, được yêu thương, nhưng đồng thời cũng bị ràng buộc bởi những lời ru ấy. Khi con lớn khôn, "Lời ru" vẫn là một phần ký ức, là một phần bản sắc của con. Nhưng liệu con có thể thoát khỏi cái bóng của "Lời ru" để tự lập, tự khẳng định bản thân? Hay con sẽ mãi mãi là đứa trẻ được mẹ ru ngủ, được mẹ che chở? Câu hỏi này đặt ra một vấn đề cần suy ngẫm về vai trò của người mẹ trong việc nuôi dạy con. Mẹ cần cho con sự yêu thương, che chở, nhưng cũng cần tạo điều kiện để con tự lập, tự trưởng thành. "Lời ru" là một phần tình yêu của mẹ, nhưng không phải là tất cả. Con cần được tự do bay lượn, tự do khám phá thế giới, tự do khẳng định bản thân. Bài thơ "Lời Ru của Me" là một tác phẩm giàu cảm xúc, nhưng cũng ẩn chứa nhiều suy ngẫm về vai trò của người mẹ trong cuộc sống của con. "Lời ru" là một sợi dây kết nối thiêng liêng, nhưng cũng có thể là một sợi dây ràng buộc. Điều quan trọng là con cần biết cách sử dụng "Lời ru" để tự do bay lượn, tự do khẳng định bản thân, và tự do sống một cuộc đời trọn vẹn.