Kiều ở lầu Ngưng Bích: Tâm trạng cô đơn và nỗi nhớ nhà da diết

essays-star4(317 phiếu bầu)

Đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" khắc họa rõ nét tâm trạng cô đơn, tuyệt vọng và nỗi nhớ nhà da diết của Thúy Kiều. Bị giam cầm trong lầu Ngưng Bích, Kiều đối diện với cảnh vật hoang vu, gợi lên sự cô độc tột cùng. Hình ảnh "gió cuốn mặt duềnh", "mây phủ đỉnh Trường Sơn" thể hiện sự mênh mông, rộng lớn của thiên nhiên, càng làm nổi bật sự nhỏ bé, cô đơn của Kiều. Những câu thơ miêu tả cảnh vật cũng là những lời than thở, giãi bày tâm trạng của nàng. Kiều nhớ về quê hương, nhớ về gia đình, nhớ về cuộc sống bình yên trước đây. Nỗi nhớ nhà không chỉ là nhớ về một nơi chốn cụ thể mà còn là nhớ về tình thân, về một quá khứ tươi đẹp đã mất. Sự đối lập giữa cảnh vật rộng lớn và tâm trạng cô đơn, nhỏ bé của Kiều càng làm tăng thêm nỗi buồn, sự xót xa cho người đọc. Qua đó, đoạn trích thể hiện tài năng miêu tả tâm lý nhân vật xuất sắc của Nguyễn Du, đồng thời gợi lên sự cảm thông sâu sắc đối với số phận bi thảm của Thúy Kiều. Đọc đoạn trích, ta không chỉ thấy được nỗi đau của Kiều mà còn nhận ra giá trị của gia đình, của quê hương và sự trân trọng những điều bình dị trong cuộc sống.